Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 123: Bán nhà

Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:23:32
Lượt xem: 110

Đúng như con dâu nói, sau này nếu có quay về đây định cư thật, thì cũng phải xây nhà mới.

Trong cái thôn này, ngoại trừ nhà lão bí thư ra, thì chỉ có nhà họ Hoắc là nhà gạch ngói.

Căn nhà được xây dựng vô cùng tỉ mỉ, đến cả sàn nhà cũng được lát gạch, thế nên giá cả sẽ không thấp, ít nhất cũng phải năm trăm đồng.

Số tiền này mới chỉ tính chi phí vật liệu xây dựng, chứ chưa tính đồ nội thất trong nhà.

Có rất nhiều người rục rịch muốn mua, nhưng trong thôn cũng chẳng có mấy người có thể lấy ra năm trăm đồng.

Thật lòng mà nói, Hồ Tú rất muốn bán nhà cho hai chú em chồng, cho dù rẻ chút hoặc trả góp cũng được.

Nhưng sau khi cân nhắc vài ngày, hai nhà đó không dám gánh món nợ “khủng” trên lưng.

Cho nên, trước sự ngạc nhiên của Lận Đình, cuối cùng căn nhà rơi vào tay của một nam thanh niên trí thức.

Anh ta đến từ Bắc Kinh, nghe nói là mua nhà để kết hôn.

Hai bên ký hợp đồng chuyển nhượng dưới sự chứng kiến của các nhân chứng, gia đình Lận Đình có thể ở lại cho đến ngày khởi hành.

Đương nhiên, bán được nhà rồi không có nghĩa là họ đã có thể nhàn nhã.

Ngày khởi hàn càng đến gần, thì việc khiến họ bận rộn lại càng nhiều lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-123-ban-nha.html.]

Hồ Tú dẫn hai cô em dâu dọn dẹp những thứ cuối cùng.

Mấy thứ có thể mang đi như bát, nồi, chảo, chậu,... đều được đóng gói lại, những thứ không thể mang đi và những đồ gia dụng không quá lớn thì để lại cho hai người Trần Quế Lan và Trương Mai Hoa.

Lận Đình chỉ việc chăm sóc hai đứa bé, hoặc là về nhà mẹ đẻ chơi với cha mẹ và các anh trai, chị dâu.

Trong sự bề bộn như thế, thời gian dần trôi vào tháng ba.

Chiều nọ, Lận Đình vừa tiễn cha mẹ mình ra về, đã có khách đến nhà.

Đó là một chiến sĩ trẻ mặc quân trang tên Vương Hải, là lính dưới quyền bộ trưởng Hồ.

Cậu ấy đến để đưa vé xe lửa cho mấy người Lận Đình.

Biết đối phương đạp xe hơn năm mươi cây số từ thị trấn đến, Lận Đình vẫn chưa quen với phương tiện đi lại của thời này vội vàng mời người vào nhà sưởi ấm, rồi pha một chén trà nóng cho đối phương.

Năm nay Vương Hải mười chín tuổi, làn da ngăm đen, dáng dấp hàm hậu, thấy cô nhiệt tình thì hơi xấu hổ. Sau khi nhấp mấy ngụm trà, cậu ấy vội lấy hai tấm vé xe lửa trong túi ra, đưa cho cô: “Chị dâu, xe lửa sẽ khởi hành vào năm giờ mười phút chiều mai, đội tưởng Hoắc nói trong quân có nhiệm vụ quan trọng, thật sự không có thời gian quay về đón mọi người, nên nhờ bộ trưởng Hồ sắp xếp người đưa mọi người lên xe lửa. Đợi mọi người đến ga xe lửa thành phố Thiên Kinh, sẽ có người đến đón ạ... Đúng rồi, bộ trưởng Hồ còn nói, mười giờ sáng mai ông ấy sẽ đến đón mọi người, mọi người có vấn đề gì không ạ?”

“Không đâu, làm phiền đồng chí Tiểu Vương rồi.” Lận Đình cất tiếng đồng ý, cô cũng không quá ngoài ý muốn với chuyện Hoắc Tiếu không thể về, dù sao khi rời đi, anh cũng đề cập đến khả năng này với cô rồi.

Trái lại là Hồ Tú, nghĩ đến bảy, tám túi hành lý to đùng ở trong phòng, bà vừa bất đắc dĩ vừa không nỡ: “Thế... phải sắp xếp lại hành lý cho tinh giản hơn mới được.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe thấy lời nói của mẹ chồng, Lận Đình giật giật khóe môi, lòng thầm nói Hoắc Tiếu không về cũng tốt, nếu không mẹ anh sẽ coi anh thành gia súc mà sai bảo mất thôi.

Loading...