Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 119: Sự thay đổi

Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:23:24
Lượt xem: 91

Dù sao năm nay Hoắc Tiếu mới có hai mươi chín tuổi mà đã có thể thăng chức làm đoàn trưởng, năng lực và tiền đồ rành rành ra đó.

Khả năng anh chuyển nghề không cao, tương lai xét lý lịch và thâm niên, anh có thể được thăng lên làm lữ trưởng.

Nếu may mắn, có khi còn được thăng chức lên sở trưởng ấy chứ.

Có thể thấy, xác suất anh quay về thôn là rất thấp.

Cho dù có về thăm người thân, thì đoán chừng vài năm mới về một lần, thật sự không cần giữ nhà lại làm gì.

Chi bằng bán đi lấy tiền, rồi bù thêm một khoản nữa, mua một căn nhà thành phố Thiên Kinh, nhà cửa nơi đó có giá hơn nhà trong thôn nhiều.

Lùi một vạn bước mà nói, cho dù Hoắc Tiếu chuyển nghề thì với cấp bậc hiện tại của anh, bét nhất cũng sẽ đặt chân ở thị trấn.

Nghĩ đến đây, Lận Đình nói hết những phân tích của mình cho mẹ chồng nghe, sau đó khi đối phương đang trầm ngâm suy nghĩ, cô bổ sung một câu: “Nếu không nỡ, mẹ cứ cho thuê trước một hai năm, chờ chúng ta đứng vững ở thành phố Thiên Kinh rồi bán nhà cũng không muộn.”

Chờ sống quen ở bên đó rồi, thì bán cũng không thấy tiếc nữa.

Hồ Tú khá động lòng với đề nghị này của con dâu, nhưng bà không vội quyết định, chỉ nói: “Để mẹ cân nhắc thêm vài ngày nữa đã.”

Đây là chuyện lớn, Lận Đình tỏ vẻ hiểu được: “Chuyện này không gấp, chúng ta còn nhiều thời gian mà ạ.”

Lại thêm vài ngày nữa.

Khi mẹ chồng đang phân vân giữa việc có bán nhà không, Lận Đình cũng không rảnh rỗi.

Cô rất thích dệt vải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-119-su-thay-doi.html.]

Do ở thời đại này phiếu vải quá hiếm hoi, một gia đình phải tích vài năm mới đủ phiếu vải may một bộ quần áo, nên phần lớn người trong thôn đều dệt vải thủ công.

Nhưng loại vải tự dệt này khổ không lớn, cũng không có nhiều họa tiết, phần lớn họa tiết kẻ sọc.

Khi nguyên chủ kết hôn, gia đình cho cô ấy một rương vải làm của hồi môn.

Nhà họ Lận thương con gái, trong mỗi cuộn vải còn giấu tiền.

Mệnh giá không lớn, đều là năm hào, một đồng, cộng tất cả lại thì có khoảng hai mươi đồng, để làm tiền áp đáy hòm, phòng khi cần thiết, ngày thường sẽ không động đến.

Thân là cô gái sinh ra và lớn lên ở đây, từ nhỏ nguyên chủ đã học dệt vải, nhưng Lận Đình hiếm khi được đụng đến mấy thứ này.

Lận Đình không biết dệt, nhân mấy ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, cô thử làm theo ký ức mà nguyên chủ để lại, không ngờ lại thấy khá thú vị.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đúng lúc này, anh hai Lận Vĩ bất chấp gió tuyết, đạp xe đến tặng sáu quả trứng gà.

Chờ anh hai đẩy chiếc xe đạp quý trọng vào nhà, Lận Đình mới dùng tạp dề phủi tuyết giúp anh ấy rồi hỏi: “Chị cả đẻ rồi à? Con trai hay con gái?”

Dù ngoài miệng hỏi vậy, nhưng trong lòng Lận Đình chắc mẩm là con trai, vì sáu quả trứng gà không phải số lượng nhỏ.

Theo ký ức nguyên chủ để lại, lúc chị cả sinh hai đứa con gái đầu, cô không được nhận quả trứng gà nào cả.

Quả nhiên, Lận Vĩ xoa xoa đôi bàn tay đông lạnh, ngồi xuống bếp lò, mới đáp: “Con trai, mẹ bảo anh chuyển lời hỏi em có muốn đến thăm chị cả không?”

Lận Đình đau lòng anh hai phải bôn ba trong gió tuyết, xoay người pha cho anh ấy một bát sữa mạch nha: “Không muốn đi cho lắm, chút nữa em gửi anh chút tiền, anh mừng chị ấy giúp em.”

Nhìn sữa mạch nha trong bát, lòng Lận Vĩ thầm nghĩ không uổng công mình thương cô, chẳng qua khi nghe cô từ chối dứt khoát như vậy, anh vẫn bị nghẹn họng một lát. Anh định đi đường vòng cứu quốc: “Mẹ chồng em và hai đứa cháu đâu rồi?”

Loading...