Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 118: Ký ức của ngôi nhà
Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:23:23
Lượt xem: 94
Chẳng qua hôm nay thì khác, Lận Đình không thể chờ được nữa, sau khi đưa Quả Quả ra ngoài chơi cả ngày về nhà, cô kể lại những lời vô tình nghe được cho mẹ chồng cùng nghe.
Hồ Tú đang ngồi trước máy dệt, sau khi nghe vậy, động tác trong tay bà khẽ dừng một lát, bà đưa mắt nhìn căn nhà đã được dọn dẹp cẩn thận.
Lận Đình biết bà luyến tiếc, nếu căn nhà này mà là của cô, cô cũng không nỡ bỏ lại. Cô an ủi: “Chúng ta gửi chìa khóa cho thím ba, nhờ thím ấy thi thoảng qua đây mở cửa cho thoáng nhà.”
Hồ Tú cười lắc đầu: “Nhà cửa phải có người ở mới được, nếu không cho dù là nhà ngói, để không hai ba năm cũng sẽ đổ nát thôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thật ra lúc ấy bà không muốn theo quân, cũng có một phần nguyên nhân là vì không nỡ bỏ không căn nhà này.
Căn nhà được xây dựng để làm nhà tân hôn, không những dùng vật liệu tốt nhất, mà còn được chăm chút từng tí một.
Ngay cả đồ gia dụng trong nhà, cũng được làm bằng gỗ tốt.
Dù sao đây là chỗ sống cả đời.
Cũng là chốn về!
Lận Đình biết lời mẹ chồng nói có lý, sau khi cởi áo, bưng cho thằng nhóc kia một bát nước ấm, cô mới hỏi: “Thím hai có đến tìm mẹ vì chuyện này không?”
Từ khi tin tức một nhà bốn người họ theo quân được truyền ra, có rất nhiều người trong thôn đều đang bàn tán xem họ sẽ xử lý căn nhà này thế nào.
Ban nãy cô chỉ ra ngoài có một lát thôi, mà đã nghe được rất nhiều phiên bản rồi.
Về phần cô không hỏi mẹ chồng xem thím ba có đến tìm không, là vì không cần thiết, bởi Trương Mai Hoa là người bằng lòng để bản thân chịu thiệt, cũng không muốn chiếm hời của người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-118-ky-uc-cua-ngoi-nha.html.]
Không ngờ Hồ Tú lại lắc đầu: “Quế Lan là người thích chiếm món hời nhỏ, chuyện nhà cửa quá lớn, em ấy sẽ không mở miệng đòi hỏi đâu.”
Nhưng chắc chắn trong đầu có cân nhắc về chuyện này.
Chẳng qua Lận Đình không nói những lời đó ra miệng, chỉ gợi ý: “Nếu không mẹ gọi điện hỏi Hoắc Tiếu thử xem anh ấy có ý tưởng gì không?”
Hồ Tú: “Không cần đâu, thằng nhóc kia đã nói để tùy mẹ và con quyết định.”
Lúc này Lận Đình đang ngồi cạnh mẹ chồng, nghe vậy thì tỏ vẻ kinh ngạc: “Hỏi con á?”
“Con cũng là người nhà này, kinh ngạc như thế làm gì? Đúng rồi, chuyện này con nghĩ thế nào?”
Lận Đình cảm thấy có hơi ngạc nhiên, rồi lại có chút vui sướng. Sau vài giây suy nghĩ, cô lắc đầu: “Mẹ quyết định đi ạ, làm đúng theo suy nghĩ trong lòng mẹ là được.”
Hồ Tú thở dài: “Vì không biết phải làm thế nào mới hỏi con đó.”
Thấy bà thật sự khó xử, Lận Đình đổi cách hỏi: “Thế mẹ nói con nghe xem, mẹ đang cảm thấy khó xử về vấn đề gì?”
Hồ Tú: “Mẹ cảm thấy bán đi thì tiếc quá, thi thoảng muốn quay về thăm quê, đến một nơi để đặt chân cũng không có... Nếu không bán đi thì lại chẳng thể bỏ không. Nhưng nếu cho nhà chú hai hoặc chú ba ở tạm, thì có nên thuê tiền không? Nếu thu thì thu bao nhiêu cho thích hợp?”
Thật ra, Hồ Tú không quá muốn thu tiền thuê, nhưng bà sống cả đời rồi, biết rõ lòng người không chịu nổi thử thách, đấu gạo dưỡng ân, gánh gạo dưỡng thù, năm rộng tháng dài, cuối cùng chỉ sợ khó mà nói rõ căn nhà này thuộc về ai.
Lại nói, mấy năm nay tình cảm mấy nhà vẫn vô cùng hòa thuận, ít xảy ra mâu thuẫn, bà thật sự không muốn vì một căn nhà mà ầm ĩ đến trở mặt nhau.
Thật ra theo ý của Lận Đình thì cứ bán đứt đi, chỉ cần rẻ hơn thị trường mấy chục đồng, bất kể ai mua thì người đó cũng vui vẻ.