Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 116: Lửa giận trong tim
Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:23:19
Lượt xem: 98
Nghe xong, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hoắc Phù Dung tràn ngập lửa giận, cô ấy đập bàn: “Sao lúc ấy chị không tát thẳng vào cái miệng chó của anh ta?”
Đại Ny: “...” Cô ấy cũng muốn lắm, nhưng cô ấy không dám.
Thấy vậy, Hoắc Phù Dung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dáng vẻ giống hệt một người chị đang bảo vệ em gái: “Lần sau nếu gặp lại anh ta, chị nhất định phải đánh cho anh ta một trận.”
Đại Ny: “...” Cô ấy phải xui xẻo đến mức nào mới có thể gặp lại thứ khốn nạn kia?
“Mẹ đã bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi ạ?” Sau khi nhường phòng ngủ lại cho hai chị em, Lận Đình bèn đi đến chái nhà phía Tây, sau đó cô phát hiện mẹ chồng cô đang thu dọn quần áo.
“Dù sao cũng đang rảnh mà, mẹ nghĩ cứ thu dọn dần đi là vừa.” Hồ Tú có chút ngại ngùng, mấy hôm trước bà vừa nói sẽ không theo quân, lúc này đã bắt đầu sốt ruột thu dọn.
Lận Đình lại không nghĩ nhiều như thế, cô nhìn quần áo trên giường, cất giọng đề nghị: “Nếu có quá nhiều đồ đạc, chúng ta có thể gửi bưu điện qua đó trước.”
Hồ Tú không nỡ: “Phí gửi bưu điện đắt lắm, để mẹ thu dọn xem thế nào đã, nếu nhiều thì lúc đó rồi gửi sau.”
Thật ra quần áo cũng chẳng có bao nhiêu, chủ yếu là mấy cái chai, lọ, bình gì đó, dùng suốt bao nhiêu năm rồi, ai mà nỡ bỏ lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe vậy, Lận Đình cũng không khuyên bà nữa, cô đang định ngồi xuống thu dọn giúp bà, thì một bé con đã bò lên đùi cô.
Cô cúi đầu, tầm mắt vừa hay đối diện với Quả Quả đang ngước đầu lên, cô buồn cười nhéo cặp má phúng phính của cậu bé: “Con cười nịnh nọt như thế, là muốn xin xỏ gì hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-116-lua-gian-trong-tim.html.]
Đôi mắt của Quả Quả sáng lên: “Mẹ ơi, chúng ta ra ngoài chơi đi, con muốn trượt tuyết.”
Trượt tuyết trong miệng cậu bé chính là ngồi trong chiếc chậu gỗ, phía trước chậu buộc một chiếc dây thừng, người lớn cầm dây kéo chậu về phía trước.
Trẻ con thích chơi đùa, Lận Đình cũng không ngại làm chó kéo xe tuyết một lát, thế nhưng thể lực của cô rất yếu, chỉ sợ chưa kéo được vài bước đã mệt lả.
Hồ Tú cười cứu con dâu: “Mẹ cháu làm gì có sức kéo cháu? Chút nữa bà nội bảo anh họ cháu chơi với cháu nhé, có được không?”
Quả Quả cũng không kén người, cậu bé chuyển hướng chui vào lòng bà nội: “Thế... bà bảo luôn bây giờ đi ạ.”
Trẻ con luôn tràn đầy sức sống, nếu cả ngày bắt cậu bé ở nhà thì đúng là làm khó cậu bé thật, vì thế Hồ Tú lập tức bỏ công việc trong tay xuống: “Đi thôi, bây giờ bà dẫn cháu đi nhờ anh họ.”
Thấy vậy, Lận Đình thở phào nhẹ nhõ, cô với lấy chiếc áo trên giường, mặc vào cho cậu bé.
Sau đó cô lại ngồi xuống giúp cậu bé chỉnh lại ống quần, lúc này mới phát hiện hình như quần có hơi ngắn.
Nếu đứng thì trông khá vừa, nhưng nếu ngồi xuống thì ống quần sẽ kéo qua mắt cá chân: “Mẹ ơi, hình như quần của Quả Quả có hơi ngắn rồi.”
Hồ Tú kinh ngạc hỏi: “Lại ngắn nữa à? Để lát mẹ đi tìm kéo cắt chỉ, rồi thả ống quần xuống thêm một đoạn là được.”
Ở thời đại này vải bông rất đắt, trẻ con lại lớn nhanh, thế nên khi người lớn làm quần áo cho trẻ con, thường làm rộng một chút, ống quần và ống tay áo đều xắn lên mấy nấc, nếu ngắn thì sẽ cắt chỉ rồi nới dài ra.
Quả Quả nhấc nhấc cái chân nhỏ lên, cũng muốn nhìn xem quần ngắn đến đâu. Thế nhưng cậu bé mặc rất nhiều quần áo nên có nhấc lên cũng chẳng nhìn thấy gì, chỉ đành giận dỗi nói: “Quả Quả đã bốn tuổi rồi, nhưng quần mới ba tuổi, ngắn hơn con là đúng rồi.”