Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 115: Cái nhìn bi quan

Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:23:17
Lượt xem: 96

Cho dù Lận Đình tự nhận bản thân có tính cách mạnh mẽ hơn Đại Ny, cô cũng không dám thử, huống chi là cô gái có tính cách mềm mại, yếu ớt như cô ấy?

Thế nên, cô sẽ không khuyên cô ấy đừng kết hôn.

Lận Đình cũng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, nghĩ đến đây, cô thành thật nói: “Chị không biết kết hôn có tốt hay không, dù sao chị với anh họ em cũng chỉ mới sống với nhau được có mấy ngày, chẳng qua trước mắt anh chị sống khá hòa hợp. Anh họ em có trách nhiệm, có năng lực, tính tình tốt, biết lo toan cho gia đình, có thu nhập cố định, ngoài ra mẹ chồng chị cũng là một người mẹ chồng tốt, điểm này rất quan trọng. Vả lại, ngoại hình của anh họ em cũng rất tuấn tú...”

Ơ? Càng nói, Lận Đình càng cảm thấy hình như bản thân đã chiếm món hời lớn thì phải?

Dù sao với điều kiện của Hoắc Tiếu, cho dù là ở đời sau, anh cũng vẫn là nam thần được người người săn đón.

Rõ ràng chị dâu họ chẳng nói điều gì khiến người ta xấu hổ cả, thế nhưng Đại Ny mười bảy tuổi không hiểu sao lại đỏ mặt, mãi một lúc lâu sau cô ấy mới lẩm bẩm: “... Chắc chắn chị dâu rất thích anh họ.”

Lận Đình: “...” Lớn bé nhà họ Hoắc các em đều bị làm sao thế?

Sáng sớm hôm sau.

Phù Dung nhà thím ba cũng tới.

Cô ấy nhỏ hơn Đại Ny một tuổi, sang năm mới mười bảy, thế nhưng vóc dáng cô ấy cao gầy, Lận Đình cao một mét sáu mươi lăm, cô ấy còn cao hơn Lận Đình tận nửa cái đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-115-cai-nhin-bi-quan.html.]

Nhìn đôi chân thon dài đến chiếc quần bông dày cũng khó có thể che giấu được, Lận Đình hâm mộ mất một lúc lâu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trương Mai Hoa là người có tính cách thành thật, đôn hậu và chất phác, thế nhưng lại sinh ra Hoắc Phù Dung có tính cách hoàn toàn trái ngược, từ nhỏ cô ấy đã là người có chủ kiến.

Sáng nay, khi bác dâu hai đến nhà oán hận chị họ cả không hiểu tấm lòng của người làm mẹ, cô ấy đã nhận ra có điều không ổn.

Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn, chị họ cả vẫn luôn là người thành thật mềm mại, một người tốt tính như thế, vậy mà lại bị bác dâu hai chọc tức đến độ không muốn về nhà, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi. Vì thế, sau khi ăn sáng xong, cô ấy vội vội vàng vàng đến nhà bác dâu cả tìm người.

Thật ra, Hoắc Phù Dung và chị dâu họ Lận Đình không thân thiết cho lắm, trước nay chưa từng nói chuyện, cô ấy vẫn luôn cảm thấy cô không giống như người nông thôn, vừa thanh cao vừa khó gần.

Nhưng lúc này, thấy cô bưng đồ ăn, nước uống đến mời, còn tinh tế ra khỏi phòng để lại không gian cho hai thiếu nữ tâm sự, Hoắc Phù Dung không nhịn được thì thầm với chị họ cả: “Thoạt trông chị dâu họ rất tốt.”

Đại Ny ngại ngùng nói: “Chị ấy tốt lắm.” Dứt lời, cô ấy kể cho em họ nghe chuyện tối hôm qua chị dâu chủ động giữ mình ở lại, đến khuya còn cẩn thận an ủi mình.

Hoắc Phù Dung bưng chén sữa mạch nha, đang híp mắt thưởng thức. Ở nhà cô ấy không có đồ uống đắt đỏ thế này, nghe chị họ kể thì cảm thán: “Chẳng trách người ta bảo không thể trông mặt mà bắt hình dong... Không đúng, chị họ, chị vẫn chưa kể cho em nghe chuyện xem mắt hôm qua là thế nào đâu.”

Nghe vậy, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Đại Ny lộ rõ vẻ chán ghét.

Cô ấy vốn không muốn nói, dù sao cô ấy thật sự rất phản cảm với chuyện này, thế nhưng nghĩ đến chuyện Phù Dung cũng đang đến tuổi làm mai rồi, thế là bèn kể chi tiết lại, để em họ có lòng cảnh giác.

Loading...