Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 112: Tiền mất tật mang
Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:23:11
Lượt xem: 105
Trong mắt bà ta, cháu trai lớn lên cường tráng, có năng lực, còn là quân nhân, cho dù là con trai của chủ nhiệm phân xưởng cũng phải nể nang anh, phải nhổ tiền ra trả bà ta. Cả đời này, Trần Quế Lan bà ta chưa bao giờ chịu thiệt lớn như thế.
Tận năm đồng lận đó.
Không đúng, bà ta còn phải đòi thằng đó bồi thường thêm.
Ít nhất hai lon quýt sấy.
Không thì đào sấy cũng được...
Nghe xong yêu cầu của bà ta, Hồ Tú giận đến độ muốn đánh người, mà bực bội nói: “Nhóc Tiếu quay về bộ đội rồi.”
“Gì cơ? Sao nhanh thế?” Trần Quế Lan chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, toàn thân khó chịu.
Hồ Tú hiếm khi tức giận, bà vỗ bàn: “Sao hả? Chẳng lẽ tôi còn có thể lừa cô chắc?”
Thấy chị dâu tức giận, Trần Quế Lan vô thức sợ hãi rụt cổ lại, nhưng vẫn không nhịn được giải thích cho bản thân: “Em đâu phải loại người bán con gái, em làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho Đại Ny thôi mà. Nếu có thể gả vào thành phố, không phải làm việc đồng áng, thế chẳng phải sẽ được hưởng phúc cả đời ư? Đàn ông thấp, lùn một chút cũng chẳng sao, tắt đèn rồi ai mà chẳng giống ai...”
“Cô nói bậy bạ gì đấy? Đại Ny vẫn còn là con gái đấy.” Hồ Tú thật sự muốn đánh bà ta một trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-112-tien-mat-tat-mang.html.]
Lận Đình để Miêu Miêu ngồi trong lòng mình, cô vô thức bịt tai cô nhóc lại, thầm nói cô và Miêu Miêu cũng là con gái đây này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cháu trai cả đã quay về bộ đội, Trần Quế Lan lại không dám tự mình vào thành phố lý luận với người ta, thế nên tất nhiên cũng không thể đòi lại năm đồng kia. Bà ta vừa bực bội vừa đau lòng, tay chống đầu không ngừng lẩm bẩm: “Chắc chắn là thằng nhóc kia trộm chứ chẳng ai, cứ vài phút em lại sờ túi tiền một lần, sau khi gặp nó thì mất luôn, ngoài nó ra thì còn ai vào đây nữa? Năm đồng lận đó, có thể mua vài cân thịt...”
Thấy bà ta như thế, Hồ Tú vừa tức giận vừa đau lòng, ngay khi bà định nói bà sẽ cho bà ta năm đồng, thì thấy con dâu lắc đầu với bà.
Thấy vậy, dù không rõ nguyên nhân, nhưng bà vẫn làm theo ý con dâu, nuốt những lời định nói xuống bụng, sau đó hỏi Đại Ny rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghe vậy, hốc mắt Đại Ny lại đỏ lên. Hôm nay cô ấy thật sự đã bị mẹ làm tổn thương rồi.
Cô gái từ trước đến nay nói chuyện với ai cũng đỏ mặt, bây giờ do tức giận, nên mồm mép lại trở nên lưu loát hơn nhiều: “Mẹ cháu không nói rõ tình huống cụ thể của đối phương cho cháu biết, chỉ nói là người thành phố, ăn cơm nhà nước, còn là người có văn hóa. Thế nhưng sau khi gặp mặt, đối phương...”
“Đối phương thấp hơn cháu ít nhất cũng nửa cái đầu, trong lòng cháu không thích, mẹ cháu lại thuyết phục cháu, rằng tìm chồng phải tìm người có nhân phẩm tốt, không nên quá chú trọng đến ngoại hình, rồi bảo cháu nói chuyện riêng với anh ta.”
“Thế nhưng cháu còn chưa kịp nói lời nào, đối phương đã hỏi cháu trước đó đã từng yêu đương chưa, có... có chui vào rừng cây nhỏ với đàn ông chưa? Anh ta nói muốn làm vợ của anh ta thì phải cần kiệm, lo toan việc nhà, quan trọng nhất là phải trong sạch.”
“Anh ta chê cháu gầy, lùn, mông... m.ô.n.g nhỏ, sợ khó mà sinh được con trai, nên anh ta chỉ cho nhiều nhất tám đồng sính lễ mà thôi...”
Anh ta còn định sờ tay cô ấy nữa, may mà cô ấy tránh thoát được. Nhưng cô ấy không dám nói những lời này ra khỏi miệng, sợ lỡ truyền ra ngoài, người ngoài sẽ hiểu lầm cô ấy lăng loàn.
Chẳng qua bây giờ ngồi nhớ lại, cô gái nhỏ vẫn giận đến phát run.