Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 111: Đếm ngược ngày đoàn tụ

Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:23:10
Lượt xem: 88

Ông ta lạnh lùng lia mắt nhìn Vương Tú Cầm bị trói tay trói chân, bịt miệng, cúi đầu ủ rũ ngồi ở hàng ghế sau một cái, sau khi chắc chắn cô ta không thể gây ra chuyện gì nữa, ông ta mới xuống xe giúp Hoắc Tiếu buộc xe lên nóc xe ô tô.

Hai người chẳng ai vội nói gì.

Chờ buộc được xe đạp, bộ trưởng Hồ mới rút điếu thuốc ở miệng ra, lại nhả ra một làn khói thuốc, rồi mới hỏi: “Có hút một điếu không?”

Hoắc Tiếu rất hiếm khi hút thuốc, cũng không bị nghiện thuốc lá, nhưng nghĩ đến hàng loạt phiền phức tiếp theo của Vương Tú Cầm và hình ảnh mẹ già và vợ tiễn mình ban nãy, cuối cùng anh nói: “Cho em một điếu đi.”

Bộ trưởng rút bao t.h.u.ố.c lá trong túi ra đưa anh.

Hoắc Tiếu rút một điếu, lại nghiêng đầu tránh gió, dùng bật lửa châm thuốc. Anh hút một hơi thật sâu, mới cảm thấy những cảm xúc phức tạp hỗn loạn trong lòng dần ổn định lại.

Thấy vậy, bộ trưởng Hồ cười hỏi: “Nhìn thái độ này của cậu, hình như không nỡ rời xa vợ đúng không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoắc Tiếu dựa vào xe, híp mắt nhìn về hướng nhà mình, cũng không phủ nhận: “Đúng là rất luyến tiếc.”

Bộ trưởng Hồ ngẩn ra, sau đó cười lớn: “Ha ha ha, mới có vài ngày... thằng nhóc cậu cũng có hôm nay! Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà. Lúc trước mỗi lần được người ta giới thiệu đối tượng cho, người nào đó vẫn luôn chối đây đẩy cơ đấy.”

Hoắc Tiếu để mặc ông ta trêu chọc, anh đưa mắt nhìn khắp thôn một lượt, rồi xoay người trèo lên ghế phó lái: “Đi thôi.”

Nhiều nhất là một tháng, một tháng sau anh sẽ đón họ đến Thiên Kinh đoàn viên với anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-111-dem-nguoc-ngay-doan-tu.html.]

Bộ trưởng Hồ: “Đi ngay đây. Lát nữa anh sẽ đưa cậu đến nhà ga, chúng ta tranh thủ thời gian trên đường đi bàn bạc xem nên xử lý chuyện này thế nào. Ôi... đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ.”

“... Vâng.”

Mỗi lần Hoắc Tiếu rời đi, Hồ Tú đều cảm thấy khó chịu vài ngày.

Thế nhưng lần này, biết một tháng sau cả gia đình sẽ được đoàn tụ, cảm xúc của bà lại ổn định hơn nhiều.

Đương nhiên, cũng có thể nói là bà chẳng có thời gian đâu mà đau lòng nữa.

Bởi vì Hoắc Tiếu vừa đi khoảng hai mươi phút, thì Trần Quế Lan đã kéo Đại Ny chạy đến, thái độ vô cùng tức giận.

Lúc này Lận Đình mới biết chuyện, đến cuối cùng Trần Quế Lan vẫn không nỡ từ bỏ con rể thành phố, vì vậy sáng sớm đã lén dẫn con gái lên trấn trên xem mắt.

Về phần bây giờ bà ta tức giận, thậm chí có phần hùng hổ như vậy, là vì sáng nay không những không xem mắt thành công, mà còn bị đối phương trộm mất năm đồng.

Mọi chuyện quá ly kỳ, khó tin, nên sau khi kinh ngạc, Lận Đình không nhịn được mà hỏi: “Sao thím hai biết đối tượng xem mắt trộm tiền? Lỡ đâu bị rơi thì sao?”

Hồ Tú đang ôm Đại Ny khóc đến đỏ mắt dỗ dành, lại giận mắng em dâu: “Hôm đó nhóc Tiếu đã nói thằng kia không thích hợp rồi, sao cô còn dẫn con bé đi, để con bé chịu tủi thân đến mức này?”

“Chắc chắn là thằng kia trộm chứ chẳng ai khác, lúc đó bọn thím gặp mặt ở ngay dưới tàng cây hòe đầu trấn, không có người ngoài. Đại Ny nói không thích thằng kia, thằng kia bèn đụng thím một chút, sau đó tiền cũng mất luôn.” Trần Quế Lan tạm thời chẳng có tâm trạng mà để ý đến lời trách mắng của chị dâu nữa, hiện tại bà ta chỉ nghĩ đến năm đồng kia thôi, muốn nhờ cháu trai ra mặt chống lưng cho mình.

Loading...