Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-02-25 20:55:28
Lượt xem: 78

Đời trước, khi về nhà mẹ đẻ bòn tiền, nghe nói đối phương đã trở thành quan lớn.

Nhưng chẳng ai nói cho cô ta biết, ánh mắt quan lớn lại đáng sợ đến mức này.

Giống như có thể nhìn thấy hết những suy tính nhỏ nhen và xấu xa dưới đáy lòng cô ta.

Cả đời Vương Tú Cầm chưa từng rời khỏi cái thôn xóm nhỏ bé này, quan to nhất mà cô ta gặp cũng chỉ là bí thư thôn, sao cô ta chịu được ánh mắt này của anh.

Vương Tú Cầm lập tức chột dạ, cô ta ngã nhào ra sau, lại sợ hãi bò dậy định bỏ trốn, trong đầu hoàn toàn không nghĩ được gì cả.

Thấy cô ta định trốn, sao Hoắc Tiếu có thể bỏ qua cho cô ta được? Anh trực tiếp nhảy qua cửa sổ đuổi theo.

Chỉ vài bước đã ấn người vào nền tuyết.

Nửa gương mặt của Vương Tú Cầm bị anh ấn chặt xuống tuyết, cô ta vẫn chưa hoàn hồn, nên vô thức há miệng muốn hét ầm lên.

“Câm miệng!” Hoắc Tiếu trầm giọng quát.

Vương Tú Cầm lập tức ngậm chặt miệng. Sau đó cô ta phản ứng lại, nhận ra tình cảnh của mình, cô ta bắt đầu giãy dụa: “Tôi không phải người xấu, anh buông tôi ra, tôi... Tôi là con gái của Vương Lục Căn trong thôn, anh... anh không thể bắt tôi. Sao hả? Đi ngang qua nhà anh cũng không được à?”

Hoắc Tiếu lười tốn nước bọt với cô ta, nhưng anh không buông tay, mà đóng cửa sổ lại, rồi xách cô ta ra xa, sau đó mới hỏi: “Lá thư lần trước là do cô nhét vào đúng không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Tú Cầm bị ấn trên mặt đất, cô ta vốn vẫn đang mạnh miệng uy hiếp, nghe thế thì lập tức câm miệng như bị ai bóp cổ. Gương mặt cô ta tràn ngập sự hoảng sợ, cô ta hoàn toàn không ngờ rằng Lận Đình lại có gan kể chuyện lá thư cho Hoắc Tiếu nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-108.html.]

“Không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần xem nét bút cũng có thể xác nhận, nếu cô không nói, tôi sẽ bắt cô đi lao động cải tạo.”

Vương Tú Cầm sợ hãi không thôi, sợ đến mức đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không thể phát huy năng lực cãi cọ, chửi động ngày thường. Cô ta cũng không biết chuyện quân nhân không có quyền trực tiếp bắt người, Hoắc Tiếu chỉ đang hù dọa cô ta mà thôi.

Cô ta ấp a ấp úng nửa ngày trời, mới khai thật ý đồ muốn đuổi Lận Đình đi, để bản thân được trở thành vợ Hoắc Tiếu.

Đương nhiên, bây giờ cô ta hối hận đến xanh ruột rồi đây.

Sớm biết Hoắc Tiếu độc ác và hung dữ như thế, cô ta sao dám có ý đồ kia?

Nhìn thấy gương mặt nước mắt nước mũi tèm lem giống như ả điên của Vương Tú Cầm, khóe miệng anh co giật dữ dội. Anh hỏi: “Trong thư nói cô biết Lận Đình không hề đến bộ đội?”

Trong lòng Vương Tú Cầm tự nhủ tuyệt đối không thể thừa nhận việc bản thân sống lại một đời, cô ta kiếm cớ: “Tôi... tôi chỉ đang hù dọa cô ta mà thôi.”

Cô ta nghĩ rất đẹp, thế nhưng cô ta không hề biết rằng Hoắc Tiếu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra sự bất thường của cô ta.

Quả nhiên, sau khi bị anh đe dọa và uy h.i.ế.p thêm vài câu, Vương Tú Cầm không có kiến thức kia nhanh chóng bị dọa đến lụi xơ trên mặt đất, khai sạch toàn bộ.

Sau khi khai xong, cô ta còn che mặt khóc “hu hu” nói bản thân số khổ, không có ý định làm hại người khác, còn hứa lần sau bản thân sẽ không tái phạm nữa.

Mà Hoắc Tiếu, anh kinh ngạc đến độ sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bởi vì những lời Vương Tú Cầm nói thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.

Trên đời này, thật sự có người có thể sống lại ư?

Loading...