Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 106
Cập nhật lúc: 2025-02-25 20:55:24
Lượt xem: 127
Hoắc Tiếu khởi hành lúc một giờ chiều.
Do không có đủ thời gian để nấu một bữa thịnh soạn, nên chỉ kịp nấu một nồi sủi cảo.
Vừa hay người phương Bắc cũng rất thích ăn sủi cảo, dù tiếp đón hay đưa tiễn thì họ đều thường làm món này.
Cho nên, khi Hoắc Tiếu đi thu dọn hành lý, Lận Đình và mẹ chồng đã phân công hợp tác.
Về phần thằng nhóc Quả Quả ban nãy còn nước mắt lưng tròng kia, lúc này đã vui vẻ hớn hở chơi ngựa gỗ nhỏ, liên tục thúc ngựa “giá”, “giá”, thật sự rất vô tư, không tim không phổi.
Trái lại Miêu Miên chín chắn hơn, chỉ cần có một tờ giấy và một chiếc bút chì, là cô bé có thể ngồi vẽ tranh thật lâu.
Lận Đình thầm nghĩ, chắc hẳn bên Thiên Kinh sẽ có bút sáp màu nhiều màu sắc nhỉ? Nếu cô bé thích, thì đúng là có thể bồi dưỡng kỹ năng hội họa cho cô bé...
“... Thời gian trôi nhanh quá, chỉ mới chớp mắt thôi mà.”
Lận Đình cảm thấy vỏ sủi cảo và cây chày cán bộ đều không chịu sự kiểm soát của cô, vỏ sủi cảo cô cán ra luôn sần sùi, không được bằng phẳng, cho nên cô lựa chọn gói sủi cảo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đang gói thì nghe mẹ chồng cảm thán, cô bèn ngẩng đầu lên nhìn bà, tưởng bà không nỡ để Hoắc Tiếu đi, bèn nói: “Mẹ đã đồng ý theo quân rồi còn gì, sau này ngày nào anh ấy cũng lắc lư dưới mí mắt mẹ, kiểu gì mẹ cũng thấy phiền cho xem.”
Hồ Tú cười toe toét vì sự hiếu thuận của con dâu: “Không phải mẹ không nỡ để nó đi, mà mẹ chỉ cảm thấy năm tháng chẳng buông tha bất cứ ai cả, chỉ mới chớp mắt mà em trai út của mẹ đã có cháu trai rồi, không biết mẹ... Khụ khụ...”
“Mẹ bị sặc ạ? Có sao không?”
Suýt chút nữa thì lộ. Hồ Tú nghiêng đầu ra sau ho khan, lại xua tay ý bảo con dâu không cần rót trà cho mình: “Không sao đâu... Khụ khụ... Chẳng qua mẹ thèm sủi cảo quá thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-106.html.]
Nghe vậy, Lận Đình trêu: “Thế chút nữa mẹ ăn nhiều một chút.”
“Đúng là phải ăn nhiều thêm mấy cái. Nhưng mà nhắc đến sủi cảo, thì sủi cảo nhân thịt lợn rau hẹ vẫn là ngon nhất.”
“Con cũng thích sủi cảo nhân thịt lợn rau hẹ, lúc chúng ta đến Thiên Kinh cũng là lúc thích hợp để trồng rau hẹ vụ xuân, chúng ta có thể trồng nhiều một chút... Con không biết trồng mấy thứ này, may mà có mẹ đi theo.”
Từ bé đến lớn Hồ Tú chưa từng ra khỏi thị trấn, vốn đang cảm thấy lo lắng khi phải thay đổi môi trường sống mới, nghe thấy mấy lời này thì cười như hoa nở: “Để mẹ trồng, con muốn ăn gì mẹ đều trồng cho con.”
Lận Đình cong môi: “Không được đâu ạ.”
“Sao lại không được?”
“Mẹ đã là mẹ chồng tốt nhất trên đời rồi, sao con có thể chịu thua kém cơ chứ? Đến lúc đó con sẽ trồng cùng mẹ, đến khi đó sẽ được dính chút tiếng tốt.”
“Ha ha ha, cái miệng này của con, chỉ biết dỗ mẹ thôi.”
“Con không dỗ đâu, sáng nay mẹ con còn nói trên đời này hiếm có ai làm mẹ chồng hiểu lý lẽ và tốt tính như mẹ cả, bà ấy còn dặn con phải hiếu thuận với mẹ.”
“Ôi chao...”
Trong chái đông căn nhà, Hoắc Tiếu vừa thu dọn hành lý vừa nghe mẹ và vợ đùa giỡn nhau.
Nghe thấy tiếng cười của hai người, đáy mắt anh cũng dần hiện lên ý cười.
Thế nhưng, chẳng mấy chốc, ý cười đã biến thành băng giá.
Hoắc Tiếu sải bước đi đến cửa sổ, vươn tay nhấc then cài lên, rồi đẩy mạnh cửa sổ ra, nhìn xuống người phụ nữ xa lạ đang ngồi xổm dưới đất.