Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-02-25 20:55:22
Lượt xem: 113
Ngoài vòng, vừa nhìn thấy cô, ánh mắt của hai nhóc con bị bọc kín mít như bánh bao đã lập tức sáng rực lên, rồi lập tức chạy về phía cô, dáng chạy lạch bạch như chim cánh cụt vậy.
Không ngờ khi nhìn thấy mình, đám trẻ sẽ hưng phấn như thế, đầu tiên Lận Đình sửng sốt vài giây, rồi vội vàng ngồi xổm xuống, đôi mắt đào hoa cong lên, mở rộng vòng tay đón lấy cặp song sinh đang nhào đến.
Cô vừa định hỏi có phải hai đứa nhớ mình không, thì chợt nghe Quả Quả cất giọng sữa ngây thơ lên hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nấu gì thế? Thơm quá!”
Lận Đình: “...” Không ngờ sự nhiệt tình này không phải dành cho cô.
Vì thế, cô bèn nảy lên ý xấu, vừa giúp cậu bé cởi áo khoác dày, vừa bắt chước giọng điệu của cậu bé, trêu chọc: “Là bánh bột mì đó. Thế nhưng mẹ chỉ làm cho cha thôi, không có phần Quả Quả đâu, phải làm sao bây giờ?”
Quả Quả trợn tròn mắt, thế nhưng cậu bé không vội khóc, mà lập tức lấy lại tinh thần, giơ một ngón tay lên rồi cất giọng thương lượng: “Thế... Quả Quả chỉ xin nếm thử một cái thôi, có được không ạ?”
Không ngờ cậu bé lại lễ phép thế này, cho nên mới nói, trêu chọc trẻ con là trò vui nhất. Lận Đình cười, lắc đầu: “Không được đâu.”
Lại bị từ chối, Quả Quả rất vọng. Thế nhưng chẳng bao lâu sau, đôi mắt to tròn đã đảo quanh, cậu bé hưng phấn nói: “Chị có, Quả Quả và chị có thể chia nhau.”
Miêu Miêu đã nhìn ra mẹ đang trêu chọc em trai, nên cô bé không hé răng, chỉ dựa vào lòng mẹ nhìn thằng em ngốc nhà mình.
Lúc này Lận Đình đã vắt áo khoác lên lưng ghế, cô đang giúp cậu bé tháo mũ và găng tay, nghe vậy thì lại nói: “Chị cũng không có.”
“Thế...”
Thấy thằng nhóc sốt ruột nhìn về phía bà nội, Lận Đình cố nhịn được đến đau cả bụng, nhưng cô vẫn nhẫn tâm phá vỡ sự mong chờ của cậu bé: “Mẹ nói rồi mẹ, chỉ có phần của cha thôi, mẹ sẽ cho cha hết. Mẹ, bà nội, Quả Quả và Miêu Miêu đều không có phần.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lời này thật sự rất tàn nhẫn, bé con tỏ vẻ không thể chịu nổi nữa rồi.
Cậu bé nhìn chằm chằm vào nồi hấp đang bốc khỏi nghi ngút, lại nhìn người cha cao to như ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-105.html.]
Cậu bé tự biết bản thân đánh không lại cha, nên nước mắt buồn bã lập tức lăn khỏi hốc mắt: “Hu hu... hu hu hu... mẹ lừa con, hôm trước mẹ vừa nói yêu Quả Quả nhất. Hu hu hu... rõ ràng mẹ yêu cha nhất thì có... hu hu.”
Thế nào gọi là bê tảng đá đập chân mình?
Là thế này đấy.
Khi cậu bé vừa bắt đầu gào khóc, Lận Đình vốn định dỗ dành cậu bé, nói với cậu bé rằng xửng trên cùng là của chúng ta.
Ai ngờ cô lại bị lời nói của cậu bé làm cho kinh ngạc, ngơ ngác trong giây lát.
Sau đó, tự đẩy mình vào hoàn cảnh xấu hổ thế này đây.
Cô hoàn toàn không dám nhìn người đàn ông đang cười nhẹ ở bên cạnh, càng không dám nhìn mẹ chồng đang bật cười thành tiếng.
Cô vội vàng bế thằng bé đến bên cạnh nồi hấp, che miệng của cậu bé lại rồi giải thích: “Ban nãy mẹ chỉ trêu chọc con chút thôi, con xem, xửng trên cùng này là của chúng ta, Quả Quả cứ ăn tùy ý.”
Vừa nghe lời này, cậu bé thật sự ngừng khóc.
Nhưng cũng chỉ dừng được một lát mà thôi.
Bởi vì Quả Quả đã biết đếm nên cậu bé nghiêm túc đến số lượng xửng.
Có tất thảy ba xửng, nhưng mẹ nói chỉ có xửng trên cùng là của họ thôi.
Cho nên: “... Hu hu hu, quả nhiên mẹ vẫn yêu cha nhất...”
Lận Đình: “...” Giải thích thế nào cũng không thể giải thích rõ.