Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-02-25 20:55:17
Lượt xem: 112

Nhà họ Lận nhiều người, khi Lận Minh kết hôn, thật sự chật chội không chịu nổi, thế nên đành phải xây thêm một gian nữa.

Tuy đều là nhà bùn cỏ, thế nhưng nóc nhà đã lớp mái ngói, trong đại đội này, cũng coi nhà là gia đình có điều kiện trong top đầu.

Khi phần lớn các gia đình đều phải chen chúc trên cùng một chiếc giường, thì Lận Đình và chị gái lại có thể ngủ một mình một phòng.

Mà căn phòng Lận Đình đang ngủ, chính là phòng của nguyên chủ trước khi lấy chồng.

Căn phòng không quá lớn, thế nhưng do trong nhà có hai thợ mộc, thế nên tất cả các dụng cụ trong phòng ngủ đều vô cùng đầy đủ.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc, không gian còn lại chỉ đủ để đặt một chiếc giường dài một mét rưỡi.

“Anh tắt nến nhé?” Hoắc Tiếu vừa rửa mặt xong, vừa vào phòng đã thấy vợ nằm trong chăn, anh ngồi ở mép giường rồi hỏi.

Lận Đình trợn tròn mắt: “Ừm, tắt đi.”

Dứt lời, ánh nến vụt tắt, căn phòng chìm trong bóng tối.

Ngay sau đó, Lận Đình cảm giác phần giường bên cạnh trùng xuống, người đàn ông cao to khỏe mạnh vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh cô.

Đồng thời, mùi rượu nồng hơn hôm qua sộc vào mũi cô, nhưng cũng không quá khó ngửi.

Tuy đã liên tục ngủ cùng nhau hai đêm rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên hai người nằm cùng trong trạng thái tỉnh táo thế này.

Hơn nữa, cánh tay của hai người gần như dính sát vào nhau rồi, ngày hơi thở giao hòa liệu có còn xa không?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ miên man như thế, Lận Đình cảm thấy cánh tay kia của Hoắc Tiếu đã bắt đầu nóng lên, cô vô thức nép sát vào tường hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-102.html.]

Thế nhưng lại không muốn đả kích lòng tự trọng của đối phương một cách rõ ràng như thế, trong lòng cô thầm cân nhắc vài lần, rồi vờ tự nhiên trở người.

Không ngờ vừa lật được một nửa, da đầu đã truyền đến tiếng tê dại vì bị kéo, cô đau đến độ hít mấy ngụm khí lạnh.

Mà bên ngoài, Hoắc Tiếu đang nằm thẳng tắp cũng cảm nhận được sự khác thường nơi bả vai, anh lập tức ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Anh đè phải tóc em hả?”

“Ừm...” Nhưng sao lại đè trúng được nhỉ, cô nhớ lúc nằm xuống, cô đã vuốt tóc gọn lại rồi mà nhỉ?

“Đau lắm à?” Hoắc Tiếu đưa tay về phía cô: “Đau ở đâu?”

Lận Đình: “Đau đầu. Nhưng mà không sao nữa rồi, chỉ đau một lát ban nãy thôi.”

Tuy cô đã nói vậy, nhưng Hoắc Tiếu vẫn dùng bàn tay to xoa xoa đầu vợ.

Trong phòng tối lửa tắt đèn, mãi đến khi nơi đầu truyền đến cảm giác được xoa nhẹ, Lận Đình mới phản ứng lại đối phương đang làm gì.

Cô có chút mất tự nhiên, nên nhỏ giọng nói: “Đã không đau nữa rồi.” Cũng đâu phải trẻ con, bị đè lên tóc một chút đã đòi an ủi/

Không biết có phải Hoắc Tiếu nghe ra ý ở ngoài lời của cô không, mà cười nhẹ, bàn tay vuốt gọn lại mái tóc dài của vợ, rồi mới nằm lại vào chăn.

Nhưng lúc này, anh không duy trì tư thế ngủ ban đầu nữa, mà nghiêng người, quay mặt về phía tường, một tay xuyên qua cổ vợ, để cô gối đầu lên tay mình, một tay đặt lên eo cô, trực tiếp ôm người vào lòng.

Không ngờ anh sẽ làm thế, cả người Lận Đình đều cứng ngắc.

Không biết vì sao không những không thể cách xa ra, trái lại càng lúc càng gần…

Cô cao khoảng một mét sáu mươi lăm, hai người ôm nhau thế này, cô vừa vặn vùi mặt vào hõm cổ đối phương.

Tuy tư thế này có chút xa lạ, nhưng cô không cảm thấy khó chịu, cũng... không cảm thấy phản cảm.

Loading...