Các vật dụng khác cô đều để trong gian, thể lấy bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, Nguyễn Ninh chọn mua một chiếc vali xách tay theo phong cách cổ điển.
Loại tận thế giá ít nhất cũng vài chục nghìn, nhưng tận thế, cô chỉ mất hai gói mì ăn liền để mua nó.
Tất nhiên, viên tinh hạch màu xanh dương cũng Nguyễn Ninh coi như quà tặng kèm theo.
Trong lòng đàn ông trung niên, giá của chiếc vali chỉ là một gói mì ăn liền.
Ban đầu ông chỉ định đưa giá cao lên một chút, để mua trả giá, ông sẽ đồng ý.
Không ngờ mua đồng ý một cách dễ dàng, hề ý định mặc cả.
Người đàn ông trung niên cảm thấy ngượng ngùng, tặng cô thêm một thứ gì đó.
Nguyễn Ninh mỉm từ chối lòng của ông .
Cô hiểu rõ giá trị của loại tinh hạch , việc mua nó với giá rẻ như là chiếm hời lớn, nếu lừa thêm bán thì thật đạo đức.
Hôm nay Nguyễn Ninh một , ai cùng.
Trong khu an , tình hình an ninh khá , thêm đó thường xuyên đội tuần tra, nên khi Tiết Thần cô ngoài dạo chơi một , cũng ngăn cản.
Tuy nhiên, khi dạo quanh khu an , đến lúc cô trở về.
Lúc Nguyễn Ninh định rời khỏi gian hàng để về biệt thự, một phụ nữ hai mươi tuổi, tóc xoăn, ăn mặc sạch sẽ, điệu đà bước đến.
"Em gái, món đồ em mua ở gian hàng , em thể bán cho chị ?"
"Hả?"
Nguyễn Ninh ngạc nhiên phụ nữ, hỏi .
"Chị đang về cái vali ?"
Người phụ nữ lắc đầu.
"Chị mua viên thủy tinh màu xanh em lấy ý. Nếu em sẵn lòng bán, chị sẽ trả giá một gói bánh quy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-hau-tan-the-huong-hanh-phuc/chuong-55.html.]
Một gói bánh quy?
Nếu lúc đầu Nguyễn Ninh chỉ đang đoán mò, thì bây giờ cô thể khẳng định rằng phụ nữ chỉ lớn hơn cô vài tuổi lẽ công dụng của tinh hạch, nên mới sẵn lòng trả giá cao để mua từ cô.
Nếu , một viên "thủy tinh màu xanh" vẻ chẳng ích lợi gì, cỡ ngón tay, chỉ những kẻ dư thừa thức ăn tiêu mới sẵn lòng mua thôi.
Tuy nhiên, Nguyễn Ninh loại hàng hóa, cô tất nhiên coi viên tinh hạch như một viên thủy tinh bình thường, để vui vẻ bán nó với giá một gói bánh quy.
Nếu tính , cô còn chi hai gói mì ăn liền để thể mua nó cơ mà...
"E rằng thể bán cái cho chị ."
Nguyễn Ninh từ chối.
TBC
Nghe thấy lời cô , Cam Lam, nhíu mày, đó nhanh chóng tỏ bình thường, tiếp tục .
"Có em thấy giá cả phù hợp ? Chị thực sự thích loại thủy tinh màu sắc , mua nó bằng tất cả tấm lòng, nếu em bán cho chị, chị sẽ thêm cho em một gói bánh quy nữa."
"... Thực , viên thủy tinh màu xanh thì đáng giá như ."
vì giả vờ, nên Nguyễn Ninh cũng sẵn lòng chơi cùng cô .
"Món đồ cần tới nửa gói, thậm chí nửa miếng bánh quy cũng tới."
Cam Lam nghĩ rằng Nguyễn Ninh bắt đầu mềm lòng, chỉ là cảm thấy giá cả quá cao, lo sợ đang lừa gạt cô, nên .
"Em yên tâm, chị hiểu rõ nguyên tắc mua bán là thanh toán đủ, chị mua thì sẽ đổi quyết định ."
Nguyễn Ninh đeo khẩu trang, thể thấy rõ biểu cảm khuôn mặt, nhưng giọng của cô nhẹ nhàng, dễ chịu.
"Chị gái , em nghĩ là chị hiểu lầm , em ý đó."
"Em thói quen lợi dụng khác, hơn nữa em cũng thích viên thủy tinh màu xanh , em thể nhượng cho chị ."
"Nếu cô thực sự thích thủy tinh thì thể thử xem qua các gian hàng khác, sẽ tìm thứ hơn?"
Cam Lam thấy Nguyễn Ninh hề ý định bán, cảm thấy bực bội, ước gì thể đến chợ sớm hơn.
Thật đáng tiếc cô đến muộn một bước, Nguyễn Ninh mua viên tinh hạch .