Xuyên không về cổ đại, ta gả cho nông phu làm kiều thê - Chương 359 - Công dã tràng 2
Cập nhật lúc: 2024-05-22 18:15:52
Lượt xem: 1,263
Tiêu Cường nghiêm mặt lại, trợn mắt lườm nói với Thôi Hạnh Hoa: “Đừng có gào lên nữa! Mau chạy đi tìm đại phu đến khám bệnh cho Đại Bảo.” Tôn tử mất rồi, Tiêu gia chỉ còn lại độc đinh duy nhất là Tiêu Đại Bảo thôi. Tiêu Cường uất hận ước gì mình chưa từng sinh ra đứa nhi tử đáng xấu hổ này, nhưng vẫn mong hắn có thể nối dõi tông đường.
“Đúng đúng đúng, mau đi tìm đại phu đến khám bệnh cho Đại Bảo nhà ta.” Thôi Hạnh Hoa quệt ngang quệt dọc, lau sạch nước mắt trên mặt, cùng những người khác đỡ Tiêu Đại Bảo dậy, đưa hắn về phòng.
Trong thôn xảy ra chuyện lớn như vậy, Tôn Trường Canh đương nhiên cũng được gọi đến.
Trong lòng Tiêu Đại Bảo chịu đả kích quá lớn. Đến ngày thứ hai thì phát sốt, Thôi Hạnh Hoa vẫn luôn ở bên chăm sóc cho hắn.
Tôn Trường Canh cùng những người có tuổi trong gia tộc ngồi ở chính đường Tiêu gia, hỏi Tiêu Cường cách xử lý như thế nào cho ổn thỏa.
Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này suy cho cùng là chuyện của Tiêu gia. Những kẻ đến đêm qua lại cũng không hề làm gì phạm pháp, nếu nói là cưỡng đoạt dân nữ thì A Nhị cũng chưa từng có một cuộc hôn nhân chính thức với Tiêu Đại Bảo.
Chuyện này mà đem đi báo quan thị thật khó mà nói, đến lúc đó không chỉ mất thể diện Tiêu gia mà còn mất luôn thể diện của cả thôn.
Cũng bởi vì Tiêu Đại Bảo cứ hết lần này đến lần khác làm việc xấu, nên những bậc có tuổi trong họ tộc cũng không có thái độ tốt đối với Tiêu Cường.
Tiêu Cường cố làm ra vẻ không có biểu cảm gì, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: “Phiền trưởng thôn có thể kiếm vài người theo ta vào trong thành tìm xem.”
Ông ta còn hi vọng có thể tìm được người con dâu kia, đem những việc này nói ra rõ ràng, huống hồ Thôi Hạnh Hoa còn nói A Nhị đem cả mấy lượng bạc của Tiêu Đại Bảo đi.
Tôn Trường Canh gật đầu đồng ý, tìm mấy người to khỏe trong thôn cùng theo Tiêu Cường vào thành.
Đợi đến khi Tiêu Cường dẫn người tìm được nơi Tiêu Đại Bảo từng nói, nơi đó sớm đã thay nhà đổi chủ rồi. Nghe được Tiêu Cường hỏi, chủ nhà sốt ruột cãi lại bọn họ: “Không biết, chưa từng nghe qua. Ta mua căn nhà từ một người môi giới và chưa hề gặp chủ nhân trước đó.”
Biển người mênh mông, lẽ nào lại còn bóng dáng của đám người đó, cuối cùng mọi người chỉ đành bất lực trở về.
Sau khi Tiêu Đại Bảo tỉnh lại, không ăn không uống mà nằm hai ngày, tinh thần sa sút.
Sau đó đói quá không chịu nổi nữa, hắn mới bò dậy ăn cháo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/chuong-359-cong-da-trang-2.html.]
Thôi Hạnh Hoa thì vẫn đi đi lại lại chửi mắng, Tiêu Đại Bảo ăn cháo xong thì ném luôn bát, lầm lì nói: “Đủ rồi! Đừng nói nữa. Từ nay về sau đừng nhắc lại chuyện đó trong cái nhà này nữa!”
“Mày đập vỡ bát à, đấy không phải là tiền à?” Thôi Hạnh Hoa đau lòng, nhưng đối với đứa con sau khi tỉnh lại lầm lì ít nói này, bà ta lại e ngại.
Anan
Tiêu Đại Bảo muốn quên đi việc này, nhưng cứ ra khỏi cửa, hắn đều cảm thấy người trong thôn nhìn hắn cười trộm, Tiêu Đại Bảo lại càng không thích nói chuyện, một mình đi sớm về khuya.
**
Trong thành Thạch Châu, Thạch Dương đem tất cả đồ đạc sửa sang, thu dọn lại.
Hôm sau, hắn cảm thấy Diệp An ca tâm tình rất tốt, cả người khoan khoái tràn ngập năng lượng. Gặp người nói chuyện, mặt mũi tươi tỉnh sáng lên vài phần.
Thạch Dương hiếu kì nhìn hắn, hỏi: “Diệp An ca, huynh gặp chuyện gì tốt phải không?”
Diệp An nghiêm mặt lại vài phần, nói: “Không có gì. Chẳng qua là diệt được vài con chuột trong rãnh nước.” Về chuyện của Tiêu Đại Bảo, đợi sau khi trở về, hắn nhất định đem những thông tin tốt này nói cho Ngô thúc.
Thạch Dương: “???”
“Diệp An ca, huynh đang nuôi mèo sao? Ta chưa từng thấy?”
“Ha ha ha ha……” Diệp An cưới híp mắt lại, “Đệ suy nghĩ nhiều rồi. Thôi được, đệ đừng để ý đến nữa, mau đi xem đồ đạc có còn đầy đủ hay không, chúng ta phải đi rồi.”
“Mau lên, còn một lúc nữa thôi, chỉ cần dọn lên xe ngựa là được. Chờ ta khóa kỹ cửa thì chúng ta có thể đi.”
Thạch Dương cũng không rảnh để ý cái vẻ kỳ lạ của Diệp An, chạy về thu dọn đồ đạc.
Kiểm đếm những đồ đạc cần mang đi lần cuối, Thạch Dương đóng khóa cửa lại, chui vào chiếc xe ngựa đầu tiên.
“Đi thôi…” bánh xe chậm rãi lăn, đưa đoàn người trở về Vân Kinh.