Xuyên không về cổ đại, ta gả cho nông phu làm kiều thê - Chương 286 - Ngươi không được 1
Cập nhật lúc: 2024-05-22 00:08:57
Lượt xem: 1,071
Trương thẩm rửa tay, cười thở dài: "Nếu không phải sau này phải vào trong thành chăm sóc nương tử Thế Thịnh sinh con ở cữ, thẩm liền đi giúp cháu một tay, không cần trả tiền công cho người khác."
Phó Nguyệt che miệng cười híp mắt: "Nếu ngài có thể đến, cháu cũng sẵn lòng chi nhiều tiền hơn. Có ngài ở đó, trong nhà cháu cũng không bận tâm rồi."
"Việc bên cháu đổi người khác cũng có thể làm, vẫn là chăm sóc em dâu quan trọng hơn."
"Không phải sao! Nó là thai đầu, khi mang thai sẽ rất vất vả, đứa nhỏ kia lại là đứa nội liễm, thẩm không thể đi chăm nom được."
Trương thẩm cảm khái một tiếng, Vương thục đã lấy thức ăn trong nồi ra.
Không tán gẫu nữa, mọi người bưng bát đưa ra nhà trên, bắt đầu ăn cơm.
Trong chính đường, Tiêu Thái cũng cùng Tôn thúc và sư phụ nói về việc rời đi.
Tôn Trường Canh cùng Tôn Trường Minh cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo hắn dọc đường đi chăm sóc nương tử và đứa nhỏ cho tốt.
Anan
Vô cùng náo nhiệt tụ lại một chỗ ăn cơm, buổi chiều không ở đâu, đoàn người Tiêu gia liền trở về thành.
Tôn gia.
Vốn hôm nay phải là hai con dâu nấu cơm dọn dẹp bát đũa.
Thôi Đào Nhân đoạt lấy việc trong tay Vương Thục.
"Nhị đệ muội, muội đi đun nước tắm cho đám trẻ trước đi, hôm nay chơi đùa cả một ngày, cả đám đều thành khỉ bùn rồi."
Vương thục nhìn bóng đêm, lại nhìn con gái nhỏ Viên Viên đã nghiêng ngả ỉu xìu trong lòng n.g.ự.c cha nàng. Vì thế đưa bát đũa cho đại tẩu: "Vậy phiền đại tẩu dọn dẹp trong phòng, muội đi đun thêm nước rửa mặt."
"Đi đi."
Thôi Đào Nhi chịu khó dọn dẹp bàn ăn, còn quét đất, cứ lắc lư trước mặt Trương thẩm.
Hai người Trương thẩm và Tôn thúc ghé sát nhau thấp giọng nói chuyện.
Mắt thấy đêm dần sâu, Con trai Tôn gia đã dẫn bọn nhỏ về, hai vợ chồng già cũng quay về phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/chuong-286-nguoi-khong-duoc-1.html.]
Việc trong tay Thôi Đào Nhi đều làm xong rồi, không có gì để quấy rầy, nàng nhịn không được mở miệng giữ Trương thẩm lại: "Nương!"
Trương thẩm dừng chân: "Sao? Xong việc rồi ngươi cũng quay về nghỉ ngơi đi."
Thôi Đào Nhi nhìn Tôn Trường Canh, lại nhìn Trương thẩm, muốn nói lại thôi.
Tôn Trường Canh cũng nhìn ra con dâu có chuyện nói với nương tử, liền chủ động nói với Trương thẩm: "Ta về phòng trước."
Trương thẩm quay người về lại chỗ ngồi, nghi hoặc nhìn về phía nàng: "Sao?"
Thôi Đào Nhi ngồi bên cạnh Trương thẩm, nàng cúi đầu nắm lấy góc áo, chậm chậm nói: "Hôm nay chuyện Phó Nguyệt nói muốn tìm người..."
Trương thẩm nhíu mày, hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng: "Ngươi muốn đi?"
Thôi Đào Nhi ngẩng đầu, mong ngóng nhìn về phía Trương thẩm. Nàng đương nhiên muốn đi a!
Trương thẩm không lưu tình đánh vỡ ảo tưởng của nàng: "Ngươi không được."
Thôi Đào Nhi không phục, vội la lên: "Nương! Sao con lại không được! Việc ở phòng bếp con cũng biết, việc nặng vất vả gì cũng có thể làm, khẳng định sẽ không làm biếng kêu khổ."
"Không nói cái này của ngươi."
"Vậy sao nương lại không để con đi thử xem!" Đó chính là mỗi tháng nửa lượng bạc đó! Gần bằng tiền hàng tháng so với tiểu thúc ở tiểu lâu nữa.
Thôi Đào Nhi vẻ mặt ủ rũ nói: "Nhị đệ muội của nhị phòng biết thêu chữ thập kiếm tiền, Thế Thịnh của tam phòng cũng có tiền đồ, chỉ có đại phòng chúng ta vẫn đang hàng ngày chịu khổ ngoài đồng."
Nàng vừa tố khổ vừa trộm đánh giá nét mặt của Trương thẩm.
Trương thẩm không bị lay động: "Hôm nay ngươi cũng nghe rồi ha, người Tiểu Nguyệt muốn tìm mỗi ngày phải đi vào thành đêm đó lại trở về."
Thôi Đào Nhi vội vàng tỏ thái độ: "Trong thành cách thôn chúng ta không xa, chỉ là chuyện đi thêm hai bước thôi!"
Trương thẩm: "Trước hết ngươi nghe ta nói."
Thôi Đào Nhi ngậm miệng.