Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 94
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:01:12
Lượt xem: 61
Nếu như thế thôi thì cũng đành, nhưng khách điếm kia lại đem người treo cao thị chúng, chẳng phải là đang vả mặt Hắc Phong Bảo bọn họ sao?
Hành vi khi nhục khiến toàn bộ người trên dưới Hắc Phong Bảo vô cùng tức giận, nhưng người còn trong tay đối phương, bọn họ không thể không tạm thời nuốt xuống cơn giận này.
Bảo chủ Hắc Chiến tức giận đập phá sân luyện võ, sau đó phân phó tam trưởng lão tính tình ôn hoà nhất Hắc Phong Bảo.
“Người mang tiền đi khách điếm chuộc người.”
Tam trưởng lão: “Bảo chủ, những đệ tử trúng dược trong bảo có cần chuộc không?”
Bảo chủ đau lòng không thôi: “Chuộc! Chuộc hết!”
Tam trưởng lão thở dài: “Đệ tử sáu mươi người, nếu như đều chuộc, mỗi người 1100 lượng, tổng cộng sáu vạn sáu ngàn lượng, hai vị Thiếu bảo chủ có lẽ không chỉ từng này.”
“Không phải chỉ một ngàn lượng thôi sao? Tại sao lại nhiều hơn một trăm lượng?” Bảo chủ nhíu mày.
Tam trưởng lão: “Một trăm lượng là tiền giải dược.”
Bảo chủ: “……”
Thấy bảo chủ trầm mặc, tam trưởng lão lại nói: “Nghe nói Thiên Lí Lâu phái ra bảy mươi người, nếu muốn chuộc người cần chi bảy vạn bảy ngàn lượng.”
So sánh với kẻ thảm hơn mình mới có thể tìm ra hạnh phúc.
Cơn buồn bực của bảo chủ cũng tiêu tán đi phần nào, phất tay nói: “Ngươi đi đi.”
Bát Phương khách điếm khôi phục yên tĩnh.
Ba người Huyền Kính Sứ thấy hai đại cao thủ đều không công phá được khách điếm, lo lắng trong lòng biến mất, bọn họ bắt đầu tìm kiếm cơ hội gặp Nhạc Thù và Trương bá để hỏi thăm chi tiết đêm đó.
Hôi y sứ Vương Tiểu Thuận phụ trách ghi chép, nghe hai người kể lại việc rời khỏi sơn trang tiến nhập khách điếm xong, hắn không nhịn được cảm thán nói:
“Hai người các ngươi đại nạn không c.h.ế.t tất có hậu phúc.”
Nhạc Thù và Trương bá thích nghe lời này.
Nhạc Thù lòng đầy cảm kích: “Có thể gặp được Lục chưởng quầy là may mắn của ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-94.html.]
Trương bá cũng nói: “Lục chưởng quầy hiền lành nhân từ, không chỉ thu lưu chúng ta mà còn bảo vệ chúng ta chu toàn.”
Nếu bọn họ rơi vào tay thế lực khác, chỉ sợ lúc này đã mất vài lớp da.
Lục chưởng quầy dưới tầng tầng lớp vớp vây công, không tiếc đắc tội với môn phái cường đại như Hắc Phong Bảo để bảo vệ bọn họ, ân tình này cả đời Nhạc Thù và Trương bá đều không trả nổi.
“Các ngươi đến Vọng Nguyệt Thành là vì muốn cậy nhờ Chu Trí?” Thanh y sứ Phùng Viêm hỏi.
Trương bá gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vì sao lại tìm hắn?”
“Phùng đại nhân hẳn đã biết Chu Trí là tộc huynh của mẫu thân A Thù, sơn trang bị diệt, chúng ta cùng đường lại không biết hung thủ là ai, tất nhiên chỉ có thể lựa chọn xin cữu cữu A Thù giúp đỡ.”
Phùng Viêm gật đầu, đây chỉ là dò hỏi theo lệ thường, vì sao đến cậy nhờ Chu Trí không quan trọng, quan trọng là bọn họ có phát hiện manh mối hay không.
“Hung thủ che mặt, tất cả đều sử dụng kiếm, nhưng trong chốn võ lâm người dùng kiếm đếm không hết, hơn nữa manh mối này Huyền Kính Tư cũng đã biết. Các ngươi cẩn thận nhớ lại chi tiết khi đó, nhớ được gì lập tức nói cho ta.”
“Phùng đại nhân.” Nhạc Thù bỗng nhiên mở miệng: “Chưởng quầy đồng ý cho các ngươi hỏi chuyện, ta tin tưởng chưởng quầy.”
Phùng Viêm trong lòng nhảy dựng, hô hấp ngừng trệ.
“Ngươi có manh mối mới?”
“Ta nhìn thấy một người, khi đó hắn cầm giá cắm nến lùng sục khắp nơi, thiếu chuýt nữa đã tìm được chỗ ta ẩn nấp, ánh nến chiếu sáng khuôn mặt hắn, trong mắt phải hắn có một nốt ruồi đen.”
Phùng Viêm vui mừng nói: “Manh mối này rất quan trọng!”
Người trong mắt có nốt ruồi rất hiếm thấy, đây là chi tiết cực kỳ hữu ích, hắn phải lập tức truyền tin về Huyền Kính Tư.
Nhưng chợt nhớ đến hiện tại bên ngoài khách điếm đều có người do thám, hắn sợ bồ câu đưa tin không thể bay ra khỏi Vọng Nguyệt Thành.
Nên làm thế nào bây giờ?
Hỏi chuyện xong, Phùng Viêm mang theo thuộc hạ rời khỏi phòng tiểu nhị, khi đi ngang qua thính đường, ánh mắt lướt ra ngoài viện, đột nhiên nội tâm căng thẳng.
Xe lăn ngừng ở trong viện, nam tử trên xe đưa lưng về phía hắn, tóc búi bạch ngọc quan, sợi tóc buông xuống lưng, áo rộng tay dài, trong tay ôm một bếp lò nhỏ màu nâu đất, trên lò là ấm trà khói nóng lượn lờ.
Rõ ràng là cảnh tượng nhàn nhã nhưng lại gợi nhắc đến ký ức chôn sâu trong đầu hắn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bóng dáng này…