Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 874

Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:27:33
Lượt xem: 64

Trong thị trấn Thải Vân mới mở một homestay tên là "Bát Phương khách điếm".

Mặt tiền của homestay cũng không lớn lắm, có ba tầng, tầng một là khu vực ăn uống, tầng hai có tổng cộng tám phòng, tầng ba là khu vực sinh hoạt của chủ nhân nơi này, không cho phép người ngoài vào.

Homestay mở ở nơi xa xôi hẻo lánh như thế, hơn nữa lại chỉ có tám phòng, như vậy có thể kiếm được tiền sao?

Mỗi lần người dân trong thị trấn đi qua homestay thì đều không khỏi nghĩ thầm như vậy, nhưng những nghi vấn này chỉ có thể để ở trong lòng, không có ai thật sự dám hỏi ra miệng cả.

Bởi vì chủ nhân homestay không dễ chọc.

Mặc dù thị trấn Thải Vân là nơi tương đối hẻo lánh, nhưng cũng được xem là một địa điểm du lịch nho nhỏ, người muốn kinh doanh ở đây cũng không ít.

Nhưng người vùng khác muốn đến đây mở cửa hàng, nếu không có quan hệ thì rất có thể sẽ được đám lưu manh khu vực "chăm sóc". Vào ngày hoàn thành xây dựng homestay, đã có một đám người đến tận nhà để “chăm sóc”.

Cho dù đã trôi qua rất lâu nhưng kết quả của phi vụ “chăm sóc” này vẫn khiến người ở thị trấn Thải Vân bàn tán say sưa.

Đám lưu manh bình thường quấy phá ngang ngược, nhưng vào trong chưa đầy mười phút, từng kẻ một xám mặt chạy ra, còn không quên cúi đầu nhận sai, đến ngày hôm sau lại ngoan ngoãn mang quà tới cửa tạ lỗi.

Chuyện này được lan truyền trong thị trấn Thải Vân, mọi người sau đó đều biết chủ nhân của Bát Phương khách điếm có lai lịch không hề nhỏ.

Sau này, phàm là có việc đi ngang qua homestay, bọn họ đều đi đường vòng.

Sự thay đổi xuất hiện vào một buổi chiều đầy nắng.

Cháu trai của thím Thúy Liên ở trên trấn đi bơi bị đuối nước, mấy đứa trẻ đi cùng vội vàng kêu cứu, chỉ tiếc bọn nhỏ trốn người lớn đi nghịch nước nên nhất thời không tìm được người đến cứu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ c.h.ế.t người.

Lục Kiến Vi và Bùi Tri tản bộ gần đó, nghe thấy tiếng kêu cứu, Bùi Tri không chút do dự nhảy xuống sông cứu đứa bé, lúc này những người lớn khác cũng chạy tới.

Thím Thúy Liên thấy sắc mặt cháu trai tái nhợt, thằng bé nhắm mắt hôn mê, lập tức hoang mang quỳ xuống đất khóc lên.

Bà con ồn ào nghĩ cách.

“Đưa nó đến trạm y tế mau lên."

“Nhanh đi, trễ thêm xíu nữa là không kịp đâu.”

Thím Thúy Liên luống cuống tay chân muốn đi tới ôm cháu trai, nhưng lại thấy một người ngồi xổm xuống, đưa tay ấn vài cái lên n.g.ự.c đứa bé, đứa bé đột nhiên phun ra vài ngụm nước, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

“Tỉnh rồi!"

“Lợi hại quá!"

“Bọn họ ai vậy? Sao tôi chưa thấy bao giờ?"

“Anh bị đần rồi à, không phải là chủ của Bát Phương khách điếm đó sao?"

“Hoá ra là bọn họ!"

“Bọn họ cứu được cháu trai nhà Thúy Liên, đúng là người tốt mà!"

Tiếng xì xào bàn tán ở xung quanh rơi vào trong tai Lục Kiến Vi, nàng không để ở trong lòng.

Sau khi mở homestay này, nàng và Bùi Tri vẫn suốt ngày ở trong nhà, cùng hắn học tập kiến thức hiện đại, chưa từng đi lại trên trấn, nên người trong trấn cũng không hề quen biết nàng và Bùi Tri.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-874.html.]

Dáng vẻ trước ngạo mạn sau cung kính của đám lưu manh có lẽ đã hù dọa bọn họ rồi.

Thím Thúy Liên muốn quỳ xuống cảm tạ hai người, nhưng Lục Kiến Vi lại nâng cánh tay thím lên, làm thế nào cũng không khuỵ chân xuống được.

Cô gái này cũng khỏe thật!

“Tiện tay mà thôi, không cần làm đến mức này." Lục Kiến Vi ôn hoà cười nói: “Đứa bé đã tỉnh rồi, nhưng vì đuối nước nên vẫn còn hoảng sợ, quần áo cũng ướt hết, thím đưa nó về nhà để trấn tĩnh, sau đó nghỉ ngơi cho tốt."

Thím Thúy Liên: “Cảm ơn! Thật sự rất cảm ơn cô!"

Thím ôm lấy đứa nhỏ rồi chạy về nhà.

Lục Kiến Vi dẫn Bùi Tri về nhà, Bùi Tri tắm rửa, vừa thay một thân quần áo thì có tiếng gõ cửa truyền đến.

"Cô chủ Lục có ở đây không?"

Lục Kiến Vi mở cửa sân, cười nhẹ nhàng nói: “Thím Thúy Liên, có chuyện gì không?"

Một cái giỏ tre được đưa tới.

“Cô chủ Lục, vừa rồi cô và người nhà đã cứu mạng cháu trai tôi, tôi cũng không có thứ gì tốt để cảm ơn hai người, những thứ này đều là rau nhà trồng, còn có trứng gà do gà nhà đẻ, cô nhất địnhh phải nhận đấy."

Lục Kiến Vi thoải mái nhận lấy, nói: “Lâu rồi tôi không được ăn rau và trứng gà nhà, lần này có lộc ăn rồi."

Thím Thúy Liên thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt càng sâu, hào phóng nói: “Nếu cô thích thì ngày nào tôi cũng sẽ đưa rau và trứng gà tới.”

“Sao tôi có thể nhận đồ của thím như vậy được?" Lục Kiến Vi nói: “Như vậy đi, chờ đến ngày homestay khai trương đón khách, mỗi ngày sẽ cần không ít rau và hoa quả, tôi có thể thu mua của người dân trong thị trấn, nếu thím có thể giúp tôi chuyển lời vậy thì còn gì bằng."

Thím Thúy Liên: “Mua thức ăn? Cô tự tay làm đồ ăn cho khách sao?"

“Chúng tôi sẽ tuyển đầu bếp và phục vụ."

“Được được được, tôi nhất định sẽ chuyển lời cho cô."

Sau đó không lâu, Bát Phương khách điếm chính thức kinh doanh tại thị trấn Thải Vân, bcho dù là mùa ế ẩm hay mùa cao điểm, mặc kệ có khách hay không, Lục Kiến Vi đều không để ở trong lòng.

Nhưng có lẽ nàng và Bùi Tri hành hiệp trượng nghĩa nhiều năm ở Khải triều, quán tính này cũng tiếp diễn đến hiện đại, bọn họ thường xuyên gặp phải một vài việc không thể không ra tay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có một lần đi du lịch, bọn họ gặp phải một vụ án có tính chất nghiêm trọng, sau khi cả hai ra tay bắt tội phạm về quy án, cảnh sát nằm vùng kinh hãi thiếu chút nữa quên mất lấy ra còng tay.

Bởi vì lần lập công này mà vấn đề thân phận của Bùi Tri đã được giải quyết thuận lợi.

Lục Kiến Vi viện lý do "hắn từ nhỏ học võ trong núi sâu", lấp l.i.ế.m cho việc hồ sơ của Bùi Tri trống không.

Cảnh sát vẫn còn nghi ngờ, nhưng khi bọn họ chứng kiến thân thủ của hai người, xác thực không phải là người bình thường, trong lòng quý trọng người tài, cộng thêm Lục Kiến Vi và Bùi Tri đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều, cho nên đã một mắt nhắm một mắt mở làm hộ tịch cho Bùi Tri.

Nhưng bọn họ không nghĩ tới, giá trị của hai người vượt xa võ thuật cao siêu.

Cô chủ Lục và Bùi tiên sinh chính là bảo vật vô giá!

Càng ngày càng có nhiều người tới cửa xin giúp đỡ.

Thời gian dài, những người ở xung quanh đều biết hai người thâm tàng bất lộ.

Năm năm nhoáng cái đã trôi qua.

Cuộc sống ở thị trấn Thái Vân vẫn yên ả và ấm áp như mọi khi.

Loading...