Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 870
Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:27:26
Lượt xem: 64
“Vi Vi, có thù lao rồi.” Tiểu Khách giải thích nói: "Mẫu thân ngươi đã từng cứu một người khỏi tai nạn, người kia sau này ăn nên làm ra trở thành một phú hào, nhưng người đó vì sự cố tổn thương cơ thể, không thể sinh con nối dõi, trước đó không lâu mới vừa qua đời. Trước khi lâm chung đã đem một nửa tài sản quyên tặng cho các cơ sở từ thiện, một nửa còn lại tặng cho ngươi.”
Lục Kiến Vi: “… Lý do này hợp lý sao?”
“Rất hợp lý.” Tiểu Khách nói: "Năm đó mẫu thân ngươi không lưu lại tên họ, người đó thì vẫn luôn tìm kiếm ân nhân cứu mạng, trước khi lâm chung rốt cuộc cũng nhận được tin tức, đáng tiếc ân nhân cứu mạng đã qua đời, chỉ để lại một đứa con gái là ngươi, người này liền lập hạ di chúc, để lại một nửa tài sản tặng cho ngươi.”
“Đây là do hệ thống can thiệp vào sao?”
Tiểu Khách thành thật nói: “Mẫu thân ngươi quả thật đã cứu nàng, nàng cũng thật sự tìm kiếm ân nhân cứu mạng, chỉ là vẫn luôn không có manh mối, hệ thống chỉ là cung cấp một chút manh mối mà thôi.”
“Cái này cũng tính là thù lao xuyên việt của ta?” Lục Kiến Vi nhướng mày: "Như vậy không phải ngươi lời rồi sao?”
“Không phải.” Tiểu Khách vội nói: "Hệ thống cũng không thể bỗng nhiên biến ra hơn 3 tỷ cho ngươi, làm như thế này mới hợp tình hợp lý. Chờ đến 8 giờ, hẳn là sẽ có luật sư tới cửa, ngươi ký tên là được, không cần gặp những người khác, thủ tục còn lại cũng sẽ có người giúp ngươi làm thỏa đáng.”
Lục Kiến Vi nheo mắt: “Tại sao ta có cảm giác như mình làm việc không công vậy.”
“Tại sao lại không công chứ? Những thứ ngươi học được đều là tài phú, ngươi sống lâu hơn người khác, trở thành truyền thuyết trên giang hồ, nhiều người sùng bái kính trọng ngươi, còn có tri tâm bầu bạn, ngươi không thu được niềm vui sao?”
Lục Kiến Vi ho nhẹ một tiếng, đương nhiên là vui sướng, nhưng…
“Thời điểm vừa mới xuyên qua ta cũng gặp phải nguy hiểm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu Khách: “Công việc mà, làm gì có chuyện không nguy hiểm?”
“Đừng căng thẳng, ta cũng không tìm ngươi đòi tiền.” Lục Kiến Vi nói: "Ta chỉ là cảm thấy sau khi ngươi rời khỏi ta sẽ không quen.”
“A?” Tiểu Khách im lặng vài giây, ngượng ngùng nói: "Hóa ra ngươi luyến tiếc ta như vậy sao.”
“Không sai, ngươi không có ở đây thì ta sẽ không có ba lô hệ thống, mang vác đồ vật cũng không thuận tiện.”
Bô lô của nàng chứa rất nhiều đồ, đây đều là bảo bối nàng tích cóp qua nhiều năm, nếu không có ba lô nàng cũng không biết có thể để đồ ở đâu nữa.
“...”
“Ngươi có suy nghĩ muốn ở lại với ta cả đời không?”
“Nhưng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống phải trở về phục mệnh.”
“Về đâu?”
“Về chính là về thôi.”
Lục Kiến Vi thở dài một hơi: “Vậy ngươi trở về đi.”
“Kỳ thật nếu ký chủ nguyện ý nuôi ta thì ta cũng có thể ở lại.”
Một đời của nhân loại đối với hệ thống mà nói cũng không dài.
“Nuôi ngươi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-870.html.]
“Ngươi phải cho ta tiền duy trì vận hành.”
“Cần bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, một tháng một ngàn tệ là được.”
Nuôi thú cưng không chỉ phải tiêu tiền mà còn phải tự mình chăm sóc, như vậy xem ra nuôi dưỡng hệ thống có thể cất giữ đồ vật, còn có thể nói chuyện giải buồn, một tháng chỉ cần một ngàn tệ cũng xem như có lời.
“Quyết định như vậy đi.” Lục Kiến Vi quả quyết nói.
Tiểu Khách đã đi theo nàng cả đời, nàng xác thật có chút luyến tiếc.
Cách 8 giờ vẫn còn 5 tiếng nữa, Lục Kiến Vi không muốn lãng phí thời gian liền mở máy tính ra bắt đầu viết thư từ chức.
Sau khi viết xong thư từ chức, Bùi Tri vẫn chưa tỉnh.
Lục Kiến Vi lại bắt đầu lập kế hoạch cho sau này.
Làm công là không có khả năng, tiền nhiều như vậy cũng đủ cho nàng dùng mấy đời.
Nhưng nàng cũng không thể làm một con sâu gạo, cuộc sống quá nhàm chán, dù sao cũng phải tìm chút việc để làm.
Còn có Bùi Tri, hắn cũng không phải người sẽ để bản thân lười nhác.
Chờ sau khi hắn thích ứng được nơi này thì xem thử hắn muốn làm gì.
Còn nàng…
Không bằng tìm một nơi phong cảnh tú lệ mở một cái homestay không lớn không nhỏ, không có khách tới thì nàng còn được thanh nhàn, có khách tới nàng cũng không ngại phiền hà.
Trước đây ở Khải triều nàng cùng Bùi Tri lang bạt giang hồ nhiều nơi, cũng sẽ chọn một vài nơi có phong cảnh non xanh nước biếc, cùng nhau sống những ngày tháng an bình.
Nàng còn đi Điền Châu thăm lão bằng hữu, cũng ở đó vài năm.
Điền Châu ỏ Khải triều cũng không khác Điền tỉnh ở hiện đại là mấy.
Điền tỉnh là nơi tốt, tạm thời là lựa chọn hàng đầu.
Bảy giờ rưỡi sáng, luật sư gọi điện thoại tới, trước tiên báo cho Lục Kiến Vi việc trao tặng tài sản, cũng hẹn sẽ đến đúng tám giờ.
Lục Kiến Vi thuận lợi ký tên, tiếp thu tài sản.
Chờ luật sư rời đi, nàng đi xuống dưới lầu mua sữa đậu nành cùng bánh bao đặt ở trong nồi hấp nhiệt, cũng để lại một tờ ghi chú đặt trên tủ đầu giường.
Như vậy Bùi Tri có tỉnh lại trong lúc nàng đang ở công ty cũng sẽ không đến mức sửng sốt.
Trước khi xuyên trở về, nàng đã có ý định phổ cập cho Bùi Tri “quy củ của tông môn", cũng dạy hắn chữ giản thể cùng các chữ số Ả Rập, còn thường tiết lộ một ít thường thức trong sinh hoạt tự nhiên và xã hội.
Bùi Tri trong lòng biết nàng đang truyền thụ cho mình kỹ năng sinh tồn khi quay lại “tông môn", cho nên học rất nghiêm túc, hơn nữa còn lộ ra hứng thú rất lớn với những thường thức này.
Tuy rằng qua vài thập niên cũng chưa trở về tông môn, nhưng hắn trước nay cũng chưa hỏi qua.