Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-10-04 19:50:15
Lượt xem: 55
“Chẳng lẽ Lục chưởng quầy cùng bọn họ đạt thành giao dịch, muốn đem hai người Nhạc Trương giao cho Ôn Trứ Chi?”
“Nếu thật sự bị bọn họ mang đi thì chúng ta làm sao báo cáo với thượng cấp?”
“Thượng sứ, chúng ta không thể tiếp tục bị động!”
Thanh y sứ đầu đau muốn nứt, vốn tưởng rằng chỉ là tìm được người may mắn sống sót trong án diệt môn, kết quả sự tình càng ngày càng đi xa.
Hắn chỉ có tu vi cấp bốn, trong khách điếm lại không có tiếng nói, hắn có thể làm được gì?
“Thượng sứ, thuộc hạ thấy Lục chưởng quầy kia rất dễ nói chuyện, không bằng đi hỏi thử?” Hôi y sứ thấp bé đề nghị.
Thanh y sứ đắn đo một lúc mới nói: “Được, đi thăm dò nàng ta.”
Ba người cùng xuống lầu, đúng lúc gặp được đôi sư huynh muội Nhàn Vân sơn trang, hai bên mắt nhìn thẳng, nghiêng người né qua.
Ngụy Liễu và Đào Dương muốn xuống lầu ăn cơm.
Bọn họ đã hình thành thói quen mỗi ngày ăn cơm cùng khách điếm, tiện thì tiện thật chỉ có điều hơi đắt.
“Tiểu Liễu đấy à, đang định lên lầu gọi ngươi xuống ăn đây, mau ngồi xuống.” Lục Kiến Vi hôm nay lời to, tâm tình vô cùng sung sướng.
Ngụy Liễu chạy qua ngồi cùng nàng, hai mắt sáng lên.
“Oa, có gà luộc ta thích ăn, cảm ơn Lục tỷ tỷ, cảm ơn Tiết tiểu ca.”
“Không cần khách sao.” Tiết Quan Hà khờ khạo cười nói: “Ngụy cô nương thích đồ ăn ta làm, ta cao hứng còn không kịp.”
Đào Dương: “……”
Cứ cảm giác có chỗ nào không đúng lắm, vì sao sư muội còn có thể nói chuyện vui vẻ cùng đám người Lục chưởng quầy? Nhàn Vân sơn trang tham dự tập kích, Lục chưởng quầy không phải nên giận chó đánh mèo bọn họ sao? Mấy ngày này hắn đều mang tâm trạng xấu hổ cùng bọn họ ăn cơm.
Mọi người đều ngồi vây thành một bàn lớn chỉ trừ ba người Huyền Kính Tư.
Lục Kiến Vi hỏi: “Ba vị muốn gọi món sao? Có điều khách điếm có quy định mới, gọi món cần phải thông báo trước, nếu hiện tại mới gọi thì phải đợi đầu bếp ăn xong.”
Ba người: Chưa thấy ai kinh doanh khách điếm như nàng!
Thanh y sứ vận dụng đầu óc chợt lên tiếng: “Lục chưởng quầy, không biết ba người chúng ta có thể dùng bữa cùng không?”
Lục Kiến Vi: A cái này……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-87.html.]
Miệng nàng nhanh hơn não: “Giá đắt hơn bình thường.”
“Không thành vấn đề!” Thanh y sứ vén y phục, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tiết Quan Hà.
Bàn ăn là bàn bát tiên hình vuông, Lục Kiến Vi ngồi ghế chủ tọa, tay trái là Trương bá và Yến Phi Tàng, tay phải là hai sư huynh muội Ngụy Liễu Đào Dương, Tiết Quan Hà và Nhạc Thù ngồi ghế phụ.
Hai người tuổi còn nhỏ, vóc người chưa nẩy nở, ghế dài còn thừa chút không gian vừa đủ chen thêm một người.
Mọi người: “……”
Lục Kiến Vi đỡ trán, nàng vừa rồi đầu óc không tỉnh táo, chỉ nghĩ đến kiếm chút tiền mà không suy xét xem có đủ chỗ ngồi hay không.
Việc đã đến nước này, nàng đành phải mượn cơ hội ngả bài.
“Quan Hà, ngươi đi làm thêm vài món; A Nhạc, ngươi đi hỏi Kim thiếu đông bọn họ có muốn ăn cùng không; Yến Phi Tàng, ngươi dọn thêm cái bàn lại đây.”
Ba người nhanh chóng làm theo.
Hai cái bàn hợp thành một cái bàn dài có thể ngồi được mười mấy người. Tiết Quan Hà tay chân nhanh nhẹn, đồ ăn thoắt cái là có, hắn nhanh chóng bưng món lên bàn.
Nhạc Thù cũng gọi ba người Kim Phá Tiêu tới.
Kim Phá Tiêu không chút khách khí liền tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Yến Phi Tàng.
“Lúc nãy đã ngửi thấy mùi thơm rồi, không ngờ Lục chưởng quầy lại gọi chúng ta xuống ăn cùng, cảm tạ.”
“Vừa rồi ngươi không có nói như vậy.” A Nại đẩy xe lăn đến cạnh bàn.
Tiết Quan Hà nhạy cảm dựng lỗ tai lên hóng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Kim công tử vừa rồi nói thế nào?”
“Ta muốn mượn nhà bếp quý điếm làm chút thức ăn, hắn nói muốn ăn ké chúng ta.” A Nại không chút lưu tình bóc mẽ hắn.
“Ngươi biết nấu ăn?” Tiết Quan Hà kinh ngạc.
A Nại kiêu ngạo nói: “Biết nấu ăn ghê gớm lắm sao? Công tử nhà ta thích ăn đồ ta nấu.”
Tiết Quan Hà hừ một tiếng khinh thường: “Ta không tin.”
“Tin hay không tùy ngươi.” A Nại trừng hắn một cái: “Công tử, đồ ăn này khẩu vị quá mặn, chúng ta về phòng thôi.”
Ôn Trứ Chi: “Được rồi A Nại, ngồi xuống đi.”
“Được.”