Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 869
Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:27:25
Lượt xem: 41
“Đạo cụ xuyên việt bắt đầu khởi động, thỉnh ký chủ và bạn lữ nhắm mắt lại. Tiền xuyên qua lần này đang kết toán, xin vui lòng chờ đợi.”
Lục Kiến Vi nắm lấy tay Bùi Tri, nhắm mắt lại, khoảnh khắc hai người nhắm mắt, một tia sáng mãnh liệt hiện lên trước mắt, sau đó mọi thứ chìm vào trong bóng tối vô tận.
Nàng dường như đang xuyên qua bên trên hư không, bên cạnh ngoại trừ Bùi Tri ra thì không còn lại gì.
Hai người sinh sống ở Khải triều cả đời, nàng cùng Bùi Tri vẫn luôn tận sức thay đổi bầu không khí giang hồ, sau đó kiếm đủ tiền mua đạo cụ xuyên việt, cũng không để ý chính mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Có điều tiền lương cơ bản cộng với tiền khen thưởng nhiệm vụ ít nhất cũng phải mấy trăm triệu.
Một lát sau, thanh âm của Tiểu Khách một lần nữa vang lên.
“Kết toán hoàn tất, chúc mừng Vi Vi được đánh giá nhiệm vụ 100 điểm. Tiền lương cơ bản sẽ quy đổi theo tài sản ở Khải triều của ngươi, tổng cộng là 358.736.712 tệ, đã trừ bớt một trăm triệu tệ mua đạo cụ xuyên việt cho Bùi Tri cùng với một trăm vạn tệ phí thủ tục. Khen thưởng nhiệm vụ sẽ được tính ở mức cao nhất là 3 tỷ. Tiền lương cùng khen thưởng sẽ dựa vào hình thức hợp pháp và hợp lý giao cho ngươi, xin vui lòng chờ đợi.”
Khen thưởng vượt quá mong muốn của Lục Kiến Vi, trong lòng nàng đương nhiên vui vẻ, nhưng sau khi vui mừng thì còn có chút buồn bã.
“Tiểu Khách, chờ trở lại hiện đại, có phải ngươi sẽ rời đi không?”
“Đúng vậy.” Tiểu Khách cũng có chút luyến tiếc: "Đợi phát xong khen thưởng cho ngươi thì ta sẽ đi. Vi Vi, được hợp tác với ngươi ta rất vui.”
Lục Kiến Vi cười nói: “Ta cũng rất vui.”
Vừa dứt lời, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hắc ám hư không đột nhiên biến mất, chăn đệm mềm mại nâng đỡ cơ thể nàng, trước khi xuyên qua nàng mới giặt khăn trải giường, lúc này trên bao gối tản ra hoa oải hương thoang thoảng.
Nàng chậm rãi mở to mắt.
Ánh đèn thành thị xuyên qua rèm cửa sổ, hắt vào phòng nàng một tầng ánh sáng mờ nhạt, màn hình chờ của máy tính trên bàn chợt sáng lên, máy tạo độ ẩm trong góc phòng cũng hun ra hơi nước, phát ra âm thanh ồ ồ.
Nàng rốt cuộc đã trở lại.
Hết thảy đều không thay đổi, dường như chỉ trải qua một giấc mộng kinh tâm động phách, đợi sau khi tỉnh lại cuộc sống vẫn như trước đây.
Chẳng qua lòng bàn tay ấm áp, rõ ràng nhắc nhở nàng những gì đã trải qua không phải là mơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-869.html.]
Bằng không phải giải thích như thế nào, ngủ dậy một giấc lại phát hiện trong tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y một người đàn ông mặc trường bào?
Lục Kiến Vi sờ soạng mở đèn bàn trên đầu giường lên.
Ngọn đèn màu cam ấm áp chiếu sáng căn phòng, ánh đèn chiếu lên mặt Bùi Tri, hắn nhắm mắt lại, lông mi in bóng trên mặt, tóc dài trải ra gối, hơi thở nhẹ nhàng, phảng phất như đang ngủ say.
“Tiểu Khách, tại sao chàng ấy không tỉnh?”
“Ngươi vốn là người thuộc về thế giới này, xuyên trở về không cần thích ứng, nhưng hắn có lẽ cần phải chờ thêm một khoảng thời gian, đợi thân thể thích ứng với thời không mới có thể tỉnh lại.”
“Một khỏag thời gian là bao lâu?”
“Không xác định, nhưng hẳn là sẽ không lâu lắm.”
“Thù lao của ta khi nào thì có?”
“Hệ thống đang ở chuẩn bị, nhanh thôi.”
Lục Kiến Vi nhặt điện thoại di động trên tủ đầu giường, mở ra ứng dụng mạng xã hội, lịch sử trò chuyện mới nhất đúng thật là cuộc hội thoại với bạn thân trước khi xuyên qua.
Chỉ tiện tay gõ vài chữ đã bị hệ thống trói định xuyên đến Khải triều, ở giang hồ ra roi giục ngựa cả đời, nói ra tuyệt đối không ai dám tin.
Hiện tại là 3 giờ sáng, nàng không có một tia buồn ngủ.
Tiểu Khách nói võ công của nàng sẽ không mang về được, nhưng nàng rõ ràng cảm giác được cơ thể hiện tại khoẻ mạnh hơn nhiều so với cơ thể vì miếng cơm manh áo mà vất vả làm việc của trước kia.
Da thịt khỏe mạnh, tinh lực dư thừa, vết chai vì cầm đao ở lòng bàn tay vẫn còn lưu lại.
Xem ra không chỉ có nội lực mà võ kỹ và các tri thức y thuật đều khắc ghi trong cơ bắp và trong đầu nàng.
Dựa vào tố chất thân thể hiện tại của nàng, không nói vượt nóc băng tường, cho dù tay không leo núi hẳn là cũng dễ như trở bàn tay.
“Tiểu Khách, những võ kỹ mà ta học được chắc là có thể dùng được ở hiện đại nhỉ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đương nhiên có thể, thế giới này chỉ không tồn tại nội lực.”
Lục Kiến Vi cảm thấy mỹ mãn, có được thân thể khỏe mạnh mới là nền móng tốt, nàng ở Khải triều lang bạt giang hồ một đời, đồng thời cũng học được rất nhiều kỹ năng, cho dù hệ thống vi phạm lời hứa không cho nàng thù lao, thì nàng cũng có thể dựa vào số kỹ năng này an cư lạc nghiệp.