Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 83
Cập nhật lúc: 2024-10-04 19:49:51
Lượt xem: 56
Lục Kiến Vi hỏi Tiểu Khách: “Trước đó ngươi kiểm tra cấp bậc Ôn Trứ Chi liên tục gặp cản trở, liệu có phải liên quan đến việc hắn trúng độc?”
Tiểu Khách: “Có khả năng.”
“Dựa vào năng lực của ngươi có thể kiểm tra được hắn trúng độc gì không?”
“Đừng hòng dụ dỗ ta bỏ qua phí kiểm tra.”
Lục Kiến Vi bất đắc dĩ: “Được rồi, phí kiểm tra bao nhiêu?”
“Một trăm lượng.”
“…… Ngươi giựt tiền đi.”
Tiểu Khách vẽ bánh cho nàng: “Ngươi hẳn là biết Ôn Trứ Chi có tiền cỡ nào, một khối ngọc trên người hắn cũng vượt xa toàn bộ gia sản ngươi, chỉ cần ngươi có thể giải độc cho hắn, cứu sống hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, đến lúc đó một trăm lượng tính là gì?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Lừa quỷ à.” Lục Kiến Vi không mắc bẫy nó: “Nếu dễ trị như vậy, dựa vào tài lực hắn 800 năm trước đã trị khỏi.”
Tiểu Khách: “Ngươi có thể mua thuốc ở thương thành.”
Lục Kiến Vi: “Thực sự có thuốc giải?”
“Kiểm tra xong sẽ biết.”
“Ha hả.”
Lục Kiến Vi cự tuyệt, hệ thống khẳng định là muốn lừa nàng bỏ tiền, sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Nếu giải dược nào cũng có thể mua được trong thương thành thì hệ thống cần gì phải đề cử nàng học Xuân Thu Dược Kinh?
Chẳng lẽ chỉ vì muốn nhổ lông dê trên người nàng?
Vừa nãy Lục Kiến Vi mua trà liền phát hiện giao dịch vậy quý giá trong thương thành sẽ có hạn chế số lượng.
Tỷ như Bạch Trù Hương Bình nàng một năm nhiều nhất chỉ có thể mua năm bình.
Hạn chế có lẽ là vì cân bằng.
Quần áo trang sức tầm thường chỉ là kiểu dáng tương đối mới mẻ độc đáo, thương thành sẽ không hạn chế số lượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-83.html.]
Bởi vì kỹ thuật thiết kế không hề vượt qua trình độ kỹ thuật của thời đại này. Hệ thống có hạn chế nên Lục Kiến Vi cũng không thể ỷ lại quá mức vào nó, nàng cần phải nâng cao thực lực tự thân.
“Ngươi còn kiểm tra hay không?” Tiểu Khách thúc giục.
Lục Kiến Vi lạnh mặt: “Không tra, ta đột nhiên mất đi hứng thú.”
Tiểu Khách: “……”
Khách điếm có khách mới khiến người trên lầu hai chú ý.
“Là thiếu đông của Kim Đao thương hành, còn có một tên ngồi xe lăn và một tên hầu.” Hôi y sứ thấp bé xuyên qua cửa sổ nhìn trộm.
“Hắc, kẻ có tiền đúng là biết hưởng thụ, xe lăn kia còn nạm vàng!”
Thanh y sứ ngồi cạnh bàn trà, trầm mặc một lúc mới nói: “Ngồi xe lăn lại đi cùng Kim Phá Tiêu, tên đó chắc là đệ nhất phú hào Giang Nam - Ôn Trứ Chi.”
“Bọn họ đang yên đang lành chạy tới chỗ này làm gì?” Hôi y sứ cao lớn nghi vấn: “Trừ phi cũng là vì tàng bảo đồ?”
Thanh y sứ suy đoán: “Thương đội Kim Đao thương hành đi khắp thiên hạ, Ôn Trứ Chi phú giáp tứ phương nhưng lại không phải hạng người tham tài. Tin đồn nói Ôn Trứ Chi nhiều năm tìm dược không có kết quả, có lẽ là vì linh dược trong tàng bảo đồ mà đến.”
“Thì ra là thế.” Hôi y sứ thấp bé hỏi: “Thượng sứ, Nhạc Thù và lão bộc là khổ chủ của án Bạch Hạc sơn trang, cũng là nhân vật mấu chốt để phá án này, hiện tại lại trở thành đối tượng được nhiều người nhắm đến, chúng ta nên làm như thế nào?”
Thanh y sứ nhíu mày.
“Chờ.”
“Chờ cái gì?”
“Tin đã đưa về Huyền Kính Tư, Huyền Kính Tư chắc chắn sẽ phái người tới.”
Hôi y sứ cao lớn nói: “Bát Phương khách điếm hạ quyết tâm muốn bảo vệ bọn họ, nếu không muốn người trong Huyền Kính Tư nhúng tay thì cho dù là tử y sứ đại nhân đích thân tới cũng…”
Hắn không dám mạo phạm Thượng Quan, những lời sau cùng im bặt.
“Bát Phương khách điếm rốt cuộc có lai lịch ra sao?” Hôi y sứ thấp bé cảm thấy hoang mang: “Tuyệt đỉnh cao thủ đêm đó lại là ai?”
Thanh âm thiếu niên khắc khẩu dưới lầu truyền đến lỗ tai ba người.
“Úi chà, khách điếm còn bán Bạch Trù Hương Đình! Còn một lần bán một bình!” Hôi y sứ thấp bé kinh ngạc trợn mắt.
Nhưng dù sao cũng đã chứng kiến cảnh tượng đáng sợ đêm đó, tâm lý của hắn cũng được tăng lên rất nhiều, chỉ một chút kinh ngạc không làm hắn sửng sốt bao lâu.
Bạch Trù Hương Bình tuy không phải cống phẩm, nhưng lý do nó không được chọn là cống phẩm không phải bởi vì phẩm chất thấp hơn cống phẩm, mà là bởi đương kim Thánh Thượng yêu thích nó.