Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 814
Cập nhật lúc: 2024-10-11 05:36:41
Lượt xem: 36
"Tức c.h.ế.t ta rồi! Ba kẻ ác ôn kia phát rồ kia là ai? Lão tử nhất định phải rút gân lột da bọn hắn, kiếp sau đầu thai làm súc sinh!”
Lục Kiến Vi: "Đừng quên, lúc trước ngươi trúng mê hương, ba người bọn họ cũng muốn hại ngươi.”
"Cái gì?” Râu mép Lão Râu Dê vểnh lên: “Các ngươi muốn hại ta?!”
Ba người: “...”
"Bây giờ người trong trấn đều là người sống sót năm đó sao?" Lục Kiến Vi hỏi: "Ba người kia đâu?”
Tôn Đại khổ sở cười một tiếng: "Sau khi bọn hắn g.i.ế.c hết hứng thú, đã rời khỏi nơi này, không còn xuất hiện nữa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cho nên các ngươi giăng bẫy ở ngay ở chỗ này, nếu như giang hồ khách qua đường sinh ra lòng xấu xa với Tôn cô nương, các ngươi sẽ lấy tính mệnh của bọn họ, đúng không?”
"Không sai!” Cánh tay Tôn Luỹ nổi gân xanh: “Các ngươi hoàn toàn không hiểu, thời điểm ta ra bên ngoài học võ trở về, chỉ nhìn thấy phần mộ người nhà sẽ có cảm xúc gì!”
"Kẻ tạo thành g.i.ế.c chóc chính là ba người kia, vì sao ngươi không đi tìm ba người kia báo thù?”
Lục Kiến Vi nói: “Các ngươi ụp tội ác của bọn hắn lên những người qua đường còn lại, sẽ bất công với người qua đường như thế nào, ngươi biết không?”
Tôn Đại: "Chỉ cần bọn hắn không sinh lòng xấu xa, chúng ta sẽ không làm gì bọn hắn cả!”
"Mới vừa rồi ta nghe rất rõ ràng, các ngươi thừa dịp chúng ta hôn mê để ăn cắp tiền tài, hành động này có gì khác với cướp bóc? Muốn báo thù thì đi tìm kẻ cầm đầu, cho dù các ngươi g.i.ế.c nhiều người qua đường hơn nữa, thân nhân uổng mạng dưới hoàng tuyền cũng sẽ không an bình.”
Tôn Luỹ muốn rách cả mí mắt: "Ta đã đi tìm! Sao ta không tìm cơ chứ? Mò kim đáy biển mười năm, nhưng hoàn toàn không thấy tung tích.”
"Ngươi tìm như thế nào?”
"Nghe ngóng thông tin ở xung quanh trấn, còn vẽ chân dung của bọn họ, nhưng không dám gióng trống khua chiêng, chỉ dám lén hỏi thăm.”
Lục Kiến Vi: "Chân dung đâu?”
Nàng quá mức bình tĩnh và tỉnh táo, Tôn Luỹ không tự chủ được bị nàng dẫn tiết tấu, vội nói: "Bên trong phòng có! Ta sẽ đi lấy nó đến đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-814.html.]
Giây lát sau, hắn lấy ra ba tấm chân dung từ gian phòng, rồi lần lượt mở chúng ra.
Ánh sáng trong viện quá tối, nhìn không rõ lắm, Lão Râu Dê tìm một cái đèn lồng mang tới, chiếu sáng chân dung.
Lục Kiến Vi: “...”
Vẽ thành dạng này, có thể tìm được người mới lạ.
Lão Râu Dê càng thẳng thắn hơn: "Chân dung này của ngươi vẽ quỷ vẽ ma gì đây, thế này thì tìm người kiểu gì?”
Tôn Luỹ không nói chuyện, Tôn Đại bị điểm huyệt cũng không chịu phục.
"Bọn hắn lớn thành cái dạng này sao.”
Khi người ta cực kỳ sợ hãi, cảm xúc sẽ vặn vẹo cảm quan của con người, trong mắt bọn họ, ba võ giả kia chính là ác quỷ điên cuồng, cho nên giống như bức chân dung đã vẽ, ba người kia đã biến thành bộ dáng răng nanh mặt xanh.
Bùi Tri hỏi: "Các ngươi có nhớ đặc điểm hình thể đặc thù của bọn họ không?”
"Đương nhiên là nhớ kỹ!”
"Chết cũng sẽ không quên!”
Bùi Tri gật đầu, phân phó Tôn Luỹ: "Lấy giấy bút đến đây.”
Tôn Luỹ vô thức trở về phòng lấy giấy bút ra, rồi mới chợt bừng tỉnh, nói: "Ngươi muốn làm gì?”
"Vi Vi, có thể tạm thơi che lại thị giác và thính giác của người khác không?” Bùi Tri trải giấy lên bàn.
Lúc chuyện g.i.ế.c người xảy ra, Tôn Lũy không có ở hiện trường, nên tất nhiên không biết tướng mạo của ba người, hắn chỉ có thể hỏi thăm huynh muội Tôn gia.
Nhưng khi nhìn thấy tướng mạo của người khác, điểm chú ý của mỗi người sẽ có sự khác biệt, nếu đồng thời hỏi, hai người có thể sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, tách ra hỏi thăm càng thỏa đáng hơn.
Lục Kiến Vi dùng nội lực điểm huyệt Tôn Đại, khiến cho hắn tạm thời đánh mất thính giác và thị giác, sau đó chuyển tới sau lưng Bùi Tri nhìn hắn vẽ tranh.
Người được Bùi Tri hỏi trước chính là Tôn cô nương.
"Ngươi nhắm mắt lại, nói một chút năm đó lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ, bọn họ đang làm cái gì, nói cái gì, trên mặt vẻ mặt gì, trong tay cầm loại vũ khí gì..."