Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 809
Cập nhật lúc: 2024-10-11 05:36:34
Lượt xem: 34
Căn viện của Tôn gia nằm ở trung tâm trấn nhỏ, được xây dựng hoành tráng hơn so với những nhà khác, sân viện không quá lớn nhưng có thể chứa được một gian nhà chính và sương phòng ở phía đông tây.
Ngoài ra còn có một chuồng ngựa không lớn không nhỏ, có lẽ được xây dựng đặc biệt để tạo điều kiện cho lữ khách nghỉ ngơi.
Hắn hỏi: "Ở một đêm bao nhiêu tiền?"
"Tiểu nhân không phải muốn kiếm nhiều tiền, chẳng qua là muốn tích cóp một chút làm của hồi môn cho muội muội, một đêm năm mươi văn, bao ăn uống, ngài yên tâm, trong phòng bảo đảm đã được dọn dẹp sạch sẽ."
Bùi Tri không có dị nghị.
Đối với một võ giả hành tẩu giang hồ mà nói, năm mươi văn không tính là nhiều.
Bên kia, Lục Kiến Vi đã đảo khách thành chủ, lôi kéo Tôn cô nương đi vào sảnh chính, cánh tay vẫn không hề buông ra.
"Muội muội có người làm mai cho rồi sao?"
Tôn cô nương cúi đầu cụp mi: "... Không có."
"Vậy thì rất đúng lúc, ta có mấy vị sư huynh cũng chưa cưới vợ, muội muội hoa dung nguyệt mạo như vậy, rất xứng đôi với mấy vị sư huynh kia của ta."
Tôn cô nương ngượng ngùng cười: "Người đi cùng ngươi, cũng là sư huynh của ngươi sao?"
"Hắn không phải." Lục Kiến Vi cười tủm tỉm nói: "Hắn là vị hôn phu của ta."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tôn cô nương nhẹ nhàng nhướng mi, giống như đang đánh giá khuôn mặt của Lục Kiến Vi, rồi nhẹ nhàng cười rộ lên.
"Các ngươi thật là xứng đôi."
"Đó là đương nhiên, ta lớn lên đẹp, hắn cũng đẹp, người khác đều nói chúng ta là duyên trời tác hợp."
Tôn cô nương: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-809.html.]
Hai người này, mặc kệ nhìn thế nào cũng không thể gọi là đẹp trai xinh gái được.
Lục Kiến Vi và Bùi Tri đều đeo mặt nạ, dung mạo bình thường, cùng lắm có thể gọi là trẻ tuổi đoan chính, tuy nhiên cả hai đều có thân hình cao ráo, ăn mặc chỉnh tề, khí chất bất phàm, cho nên nói xứng đôi cũng không ngoa.
"Đúng thật trời đất tạo nên." Tôn cô nương phụ họa một câu, mặt mày như cũ mà rút tay của mình về, dịu dàng hỏi: "Tỷ tỷ thích ăn món ăn gì? Ta đều có thể làm."
Hai mắt Lục Kiến Vi sáng lên: "Thật sự sao? Món ăn nào cũng được sao?"
"Cũng không thể nói là tinh thông, chỉ có thể coi phù hợp để ăn." Tôn cô nương khiêm tốn cười cười, dưới ánh nến vàng nhu hòa, nhìn qua đặc biệt thanh tú uyển chuyển.
Lục Kiến Vi: "Vậy thì ta sẽ không khách khí."
"Tỷ tỷ mời nói."
"Bách Hoa Sảo Mai của Tấn Châu, bánh kẹp thịt lừa của Ký Châu, Túy Tiên Phủng Ngọc của Phong Châu, thịt dê bắt tay của Túc Châu, cá quế chiên xù của Giang Châu, nếu như có thêm một hồ Đạp Thanh Đài nữa thì quá tốt."
Tôn cô nương: "..."
Tôn Đại đang định đi vào nhà: "..."
Bùi Tri bước vào chính sảnh, nắm lấy tay Lục Kiến Vi, nghiêm túc nói: "Vị hôn thê của ta yêu thích mỹ thực ở khắp nơi, không biết quý cửa hàng có thể cung cấp không?"
"Đại hiệp nói đùa, chúng ta đây cũng chỉ là tiểu điếm hương dã, những món ăn mà nữ hiệp vừa mới đề cập đến, có món nào không đáng giá mười lượng bạc? Hai vị ở đây một đêm cũng mất một trăm văn, tiểu nhân lấy từ đây ra những món ăn đó, huống chi, Đạp Thanh Đài đến cả các quan lớn quý nhân cũng chưa chắc đã có thể uống được."
"Nếu là như thế, vừa rồi hà tất gì phải nói mạnh miệng như vậy?" Sắc mặt của Bùi Tri trầm xuống.
Tôn cô nương lã chã chực khóc: "Ta đúng là biết nấu rất nhiều món ăn ở địa phương khác, nhưng những món mà tỷ tỷ nói vừa rồi, chỉ mỗi nguyên liệu nấu ăn thôi ta đã mua không nổi, làm sao có thể cung cấp được? Tỷ tỷ, thực xin lỗi."
Lục Kiến Vi hừ lạnh một tiếng.
Hai huynh muội Tôn gia liếc nhìn nhau, quả nhiên những khách nhân giang hồ này quả nhiên rất giỏi giả vờ, vừa mới rồi còn thân thiết dịu dàng, nhưng chỉ cần có một chút không hài lòng liền đen mặt.
Nhất định không phải loại người tốt lành gì.
"Công tử, căn phòng ở đông sương, đã được quét tước sạch sẽ, không bằng các ngài đi nghỉ chân trước một chút." Tôn cô nương đỏ hoe hốc mắt, giọng nói nhu hòa mềm mại.