Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 802
Cập nhật lúc: 2024-10-11 05:35:46
Lượt xem: 40
Sau khi Trâu Hồi đi rồi, Bùi Tri hỏi: "Nàng muốn tìm ra kẻ g.i.ế.c hại Lâm Tòng Nguyệt phải không?"
"Ừ, A Điều cũng coi như có chút quan hệ sâu xa với nàng, còn có A Lặc Thư, Mâu tộc đã đưa Cố Bạch Đầu cho ta, dù sao ta cũng phải đáp lễ, coi như xả cục tức này cho A Lặc Thư đi."
Lục Kiến Vi dựa vào trên chiếc ghế dài thấp, hai mắt hơi nhắm lại, vẻ mặt lười biếng.
Ghế dài thấp được kê bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là dãy núi rừng cây xanh mướt, mây mù lượn lờ, đón ánh sáng từ tầng trời cao rộng trút xuống mặt đất, xuyên thấu tầng mây, lần lượt b.ắ.n ra từng cột sáng.
Tiêu Dao Tông thật sự là một nơi tốt để tu hành.
Chờ đến khi khách điếm và hiệp hội đều bước lên quỹ đạo, nàng cũng sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc hẻo lánh, tận hưởng sự thanh tĩnh không có người quấy rầy.
Tiểu Khách đã từng nói, nàng kiếm được một trăm triệu, sau khi trở về hiện đại cũng chỉ có thể nhận được một trăm triệu tệ tiền công.
Muốn lấy được đầu to thì cần phải hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ.
Việc xây dựng và thực hiện các quy tắc mới của giang hồ, không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, nàng cũng không thể cống hiến cả đời mình cho công việc phải không?
Khách điếm cần phải bồi dưỡng nhân tài, hiệp hội hỗ trợ cũng cần phải bồi dưỡng nhân tài.
Việc nhân tài bồi dưỡng đủ tư cách, yêu cầu ít nhất mười năm.
Hiện tại nàng đã là Võ Vương cấp chín, có thể chờ đợi.
"Đang suy nghĩ cái gì vậy?" Bùi Tri đưa một chung trà ấm đến.
Lục Kiến Vi nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ, hỏi: "Chuyện của Văn thượng thư có tiến triển gì không?"
Trước khi rời khỏi Phong Châu, Huyền Kính Tư đã điều tra được danh sách "khách quý" của Nhàn Vân sơn trang, cũng đã căn cứ vào danh sách mà bí mật điều tra chứng cứ phạm tội của các quan viên.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-802.html.]
Dữu Niên là môn sinh của Văn thượng thư, có quan hệ rất mật thiết với Nhàn Vân sơn trang, mà bản thân Văn thượng thư cũng có nuôi dưỡng một đống mỹ thiếp riêng, hắn không thể nào không có liên quan đến cái động điếm ngầm Nhàn Vân sơn trang này.
Ngay cả khi cuối cùng không điều tra ra được hắn có liên quan gì đến vụ án bản đồ kho báu, vậy cũng coi như nhổ được con sâu mọt cho triều đình.
Bùi Tri nói: "Thế lực trong triều rắc rối khó gỡ, e rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có kết quả."
"Không sao." Lục Kiến Vi đặt chung trà xuống, nửa ngồi dậy, chống cằm cười nói: "Chúng ta còn phải đi đến Liêu Châu một chuyến trước."
"Nàng muốn đi tìm ‘Địa Liên’ sao?" Bùi Tri hiểu ý: "Lúc trước ở Phong Châu, nàng đã từng hỏi ta về việc này, ta cũng chỉ nghe thấy lão ngự y đề cập đến nó trong lúc trò chuyện, khi còn trẻ lão thường du lịch ở khắp nơi, từng nhìn thấy Địa Liên trong truyền thuyết ở đầm lầy Thất Bộ, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua một cái, có lẽ là đã nhìn lầm."
Lục Kiến Vi: "Mặc kệ đó có thật hay không, dù sao ta cũng phải đi một chuyến."
Trong dược thư cũng chỉ ghi chép lại Địa Liên thường được tìm thấy ở các nhai cốc đầm lầy, nhưng cụ thể nó phân bố ở khu vực nào, xuất hiện ở vùng đầm lầy nào, căn bản không hề đề cập rõ ràng.
Khó khăn lắm mới tìm được một manh mối, nàng không muốn từ bỏ.
Coi như là chuyến du lịch mang theo nhiệm vụ đi, đúng lúc nàng chưa bao giờ đi tới Liêu Châu.
"Đưa ta đi cùng nữa." Bùi Tri nâng tay nàng lên, cọ cọ vào lòng bàn tay của nàng, trên gương mặt tuấn tú đong đầy chờ mong.
Lục Kiến Vi bị hắn chọc cười: "Chuyến hành trình nhàm chán, đương nhiên phải mang theo người bầu bạn chăm sóc rồi."
Bàn tay của nàng nhẹ nhàng dùng sức, Bùi Tri cũng thuận thế cúi đầu.
"Cốc cốc." Giọng nói của Hách Liên Tuyết từ bên ngoài truyền đến: "Chưởng quầy, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Lục Kiến Vi buông Bùi Tri ra, chỉnh lại quần áo, chống người ngồi thẳng dậy.
"Vào đi."
Hách Liên Tuyết đẩy cửa ra, nhìn thấy Bùi Tri cũng ở đây, thấy nhiều cũng không còn kinh ngạc nữa.