Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 798
Cập nhật lúc: 2024-10-11 05:35:40
Lượt xem: 36
Ánh đao dịu dàng nhưng cũng mãnh liệt, mượn gió tây nổi lên, ánh trăng sáng ngời lan tỏa khắp nơi, phát ra tiếng vang bén nhọn thấu xương, lấy một loại tư thái uyển chuyển nhẹ nhàng để sáp sát trung tâm gió lốc.
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm, như trăm sông tuôn trào, ánh đao chói mắt va chạm với lực lượng tự bạo, có thể so với đất rung núi chuyển.
Gió lốc tách ra làm đôi vì nhát c.h.é.m này, đao ảnh tung hoành đan xen trong gió lốc đều như tơ dệt, cắn nuốt lực lượng cuồng bạo từng chút từng chút như tằm ăn rỗi, dường như gió lốc dữ dội đang phân hoá thành những hạt sương, như quân lính tan rã.
Những hạt sương d.a.o động phát tán giữa không trung, tạo thành những vụn sáng dưới thái dương, trông như ngôi sao trên bầu trời, rực rỡ lấp lánh.
Những ngôi sao tụ lại xung quanh Lục Kiến Vi, như phủ thêm một lớp chiến bào lộng lẫy rực sáng quanh người nàng.
Cấp chín trung kỳ - đã thành!
Hách Liên Chinh tạo thành gió lốc, sau khi chấm dứt tự bạo cũng tan xương nát thịt, không chừa lại chút m.á.u thịt nào.
Lục Kiến Vi thu đao vào vỏ, vừa tính quay đầu, phía sau đã truyền đến tiếng bịch bịch.
Kinh mạch của Ngũ Kiệt Tiêu Dao Tông bị hao tổn, trọng thương ngã xuống đất.
Mọi người: "..."
Hách Liên Chinh đã chết.
A Mộc Yên bỏ mình trong lúc hắn tự bạo.
Cùng thời gian, Hách Liên Tuyết mất đi cha mẹ. Nhưng nàng không khóc, chỉ là hơi thẫn thờ, cảm giác trào ra khỏi lồng n.g.ự.c phức tạp khôn kể, vừa chua vừa chát, phảng phất như có thứ gì đó không quan trọng lắm đã mất đi hoàn toàn.
Không đến mức thống khổ bi thương, nhưng trong lòng cũng nặng trĩu.
Từ nhỏ đến lớn, số lần nàng và phụ thân gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong nhận thức của nàng thì mẫu thân đã mất từ lâu, vậy nên càng không phải nói đến tình cảm.
Nàng vốn là cô nhi "không cha không mẹ", bây giờ có khác gì trước kia đâu.
Nhưng mà, vì sao tay chân lại lạnh lẽo thế này?
Hách Liên Tuyết không nhịn được nhìn Lục Kiến Vi, giống như con thú non đang rất cần tìm kiếm bến đỗ để chống đỡ, mở miệng trong sự hoang mang lẫn hoảng sợ.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chưởng quầy, ta, bây giờ ta nên làm gì đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-798.html.]
Lục Kiến Vi hỏi: "Ngươi muốn làm tông chủ không?"
"Không muốn." Hách Liên Tuyết vội vàng lắc đầu: "Cũng không thể."
Tu vi của nàng quá thấp, làm sao có thể làm tông chủ được?
"Vậy thì đừng làm gì hết." Lục Kiến Vi dừng một chút: "Nếu bằng lòng, thì có thể chôn cất cho mẫu thân ngươi."
Hách Liên Tuyết gật đầu: "Ta sẽ xử lý hậu sự cho nàng."
Xem như báo đáp ơn sinh thành.
Một nguy cơ cứ trôi qua như vậy.
Ngoài Ngũ Kiệt của Tiêu Dao Tông thì không còn thương vong nào hết.
Có người cảm thán: "Đúng là vạn hạnh trong bất hạnh."
"Nếu không có Lục chưởng quầy thì nói không chừng chúng ta đã..."
"May mà có Lục chưởng quầy ở đây, còn có những những cao thủ tiền bối."
"Cũng phải cảm ơn bản thân chúng ta, chúng ta cũng xem như góp một phần lực."
"Ha ha ha ha, nói đúng."
Tiêu Dao Tông c.h.ế.t một Hách Liên Chinh, ảnh hưởng không lớn lắm, chỉ là những chuyện ác độc mà Hách Liên Chinh đã làm, khiến người của Tiêu Dao Tông không ngẩng nổi đầu trước mặt những môn phái lớn khác.
Ngũ Kiệt trưởng lão có tiếng nói đủ sức nặng thì lại bị thương hôn mê, không có ai quản lý.
Cuối cùng, trong tông đề cử một "người thành thật".
Nói là người thành thật, nhưng thật ra chính là trưởng lão mà ngày xưa không có chút cảm giác tồn tại nào, ngoài Ngũ Kiệt thì đa số các trưởng lão trong tông môn đều theo phe của tông chủ, nhưng cũng có người không tham gia tranh giành quyền lực, chỉ tập trung tu hành.
Người được đề cử tên là Trâu Hồi, võ vương cấp tám trung kỳ, lúc trước cũng từng tham gia trấn áp Hách Liên Chinh tự bạo, khí lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, sắc mặt tiều tụy tái nhợt.
"Lục chưởng quầy, Tạ trưởng lão bọn họ chịu nội lực của Hách Liên Chinh công kích nên kinh mạch bị thương, y sư trong tông không thể trị được, ngài có bằng lòng ra tay không?"
Lục Kiến Vi không, mà nhìn sang Bùi Tri.