Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 794
Cập nhật lúc: 2024-10-11 05:35:34
Lượt xem: 31
Mất đi năm giác quan, đối với võ giả mà nói là trí mạng.
"A Mộc Yên!" Hắn hô to: "Với sức khỏe bây giờ của ngươi, điều khiển cổ trùng đối phó ta, tức là không muốn sống nữa sao?"
Cổ sư khống chế cổ trùng, nhất định phải có lực lượng để áp chế cổ trùng, nếu không rất dễ phải chịu phản phệ.
Cổ trùng chủ động phản phệ cũng là trí mạng.
Lúc A Mộc Yên ở trong sơn động, muốn che mắt võ giả dưới cấp chín trong tông môn thì không khó gì, nhưng bây giờ lại đang đối phó với Hách Liên Chinh.
Nàng không chống đỡ được bao lâu nữa.
"Ta không muốn sống, nhưng trước khi chết, nhất định ta phải kéo theo mạng của ngươi!" Trong giọng điệu của A Mộc Yên nảy sinh sự tàn nhẫn, cứ như lệ quỷ bò lên từ địa ngục: "Hách Liên Chinh, hôm nay ngươi c.h.ế.t chắc rồi!"
Không có giác quan, Hách Liên Chinh muốn trốn cũng không biết phải chạy đi đâu.
Lục Kiến Vi rơi xuống đáy vực, chỉ nhìn thấy Hách Liên Chinh đang đảo quanh tại chỗ như một con ruồi mất đầu.
A Mộc Yên đang đứng trước mặt hắn, nhưng hắn lại như không nhìn thấy vậy.
Bây giờ Hách Liên Chinh không khác gì một con thú đang bị nhốt trong lồng giam.
Lục Kiến Vi đã không còn hứng thú chiến đấu thêm trận nữa với hắn.
Nàng biết rất rõ, chắc chắn A Mộc Yên căm thù Hách Liên Chinh hơn tất cả mọi người trên đời.
A Mộc Yên muốn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
Tất nhiên Lục Kiến Vi sẽ thành toàn.
"A Mộc Yên! Ngươi nghĩ lại A Tuyết đi! Nàng là nữ nhi của ngươi, từ nhỏ nàng chưa từng gặp mẫu thân, bây giờ cuối cùng cũng được gặp, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm bỏ lại nàng như thế sao?" Trong lúc khó khăn, Hách Liên Chinh dùng tình cảm để thuyết phục nàng.
A Mộc Yên rơi nước mắt: "Ta đã vắng mặt hai mươi năm, vốn không sống lâu được nữa, cần gì phải tiếp xúc để sinh ra cảm tình, rồi sau đó c.h.ế.t để khiến nàng thêm muộn phiền chứ? Mặc kệ ngươi nói thêm cái gì, thì chắc chắn hôm nay ta cũng phải g.i.ế.c ngươi!"
Hách Liên Chinh: "A Mộc Yên, ngươi không đấu lại ta!"
Hắn là võ vương cấp chín, nội lực có thể khôi phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-794.html.]
A Mộc Yên thì sao? Một cái xác kiệt quệ có thể ráng được tới bao giờ?
Lục Kiến Vi hơi nhướng mày, quay đầu nhìn Ngũ Kiệt của Tiêu Dao Tông cùng với những võ giả cấp tám, cấp bảy đứng cách đó không xa.
Những người này tài cao gan lớn, thấy Hách Liên Chinh đã bị vây khốn thì đều với góp vui.
Bùi Tri cũng nằm trong số đó.
Hắn thấy nàng không bị thương gì thì trong lòng bình tĩnh lại, không khỏi lộ ra ý cười.
Lục Kiến Vi đi đến bên cạnh hắn, sờ tay hắn, thấy lạnh như băng.
"Lo lắm sao?"
"Ta biết nàng sẽ không thua, nhưng vẫn thấy hơi lo." Bùi Tri nắm lấy tay nàng: "Ta yếu quá."
Lục Kiến Vi bật cười: "Nếu để người khác nghe thấy lời này của chàng, e là sẽ muốn đánh chàng vài trận."
Võ giả cấp tám hậu kỳ vào thời đại này, có ai không hơn năm mươi rồi chứ?
Chưa đến ba mươi tuổi đã đạt cấp tám hậu kỳ, rốt cuộc là yếu chỗ nào?
Bùi Tri: "Ta cũng muốn bảo vệ nàng."
"Chàng đã bảo vệ ta rồi." Lục Kiến Vi nghiêm túc nói: "Nếu không có chàng, một khi Hách Liên Chinh khởi động Ngọc Thạch Trận thì tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả ta cũng chưa chắc có thể trốn thoát được."
Bùi Tri như được uống suối ngọt, ý cười tràn ra từ đuôi mắt.
Lục Kiến Vi chuyển sang những người còn lại: "Có vị nào cho mượn một thanh đoản kiếm được không?"
"Ta!" Một thanh đoản kiếm được ném tra từ trong đám người.
Lục Kiến Vi nhận lấy, sau khi nói cảm ơn thì ném cho A Mộc Yên tay không tấc sắt.
Dùng cảm tri cổ vây khốn Hách Liên Chinh không phải cách lâu dài, bên này giảm bên kia tăng, chịu thiệt chính là A Mộc Yên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Còn không bằng nhân cơ hội này, để A Mộc Yên phát tiết thù hận chôn giấu hơn hai mươi năm.
Đao kiếm quá nặng, cơ thể A Mộc Yên suy yếu, chỉ sợ không nhấc lên nổi.
Vậy nên đoản kiếm là thích hợp nhất.