Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 787

Cập nhật lúc: 2024-10-11 05:35:23
Lượt xem: 46

Nàng là nữ tử dị tộc Hách Liên Chinh đích thân đưa về Tiêu Dao Tông, từ ban đầu nàng không hiểu bất cứ chuyện gì, tất cả những tin mà nàng nghe được đều xuất phát từ Hách Liên Chinh.

Như vậy, dù Hách Liên Chinh có nói gì nàng cũng tin.

Võ giả đều là kẻ thô lỗ, nhưng mà đa số vẫn là kẻ trí tuệ bình thường.

Sự thật đã phơi bày trước mặt họ.

Nhưng có một việc vẫn chưa rõ.

Vạn Thông nói: "Hách Liên tông chủ, võ vương cấp chín của quý tông hôm nay hình như chưa từng xuất hiện."

Năm đó Kình Thiên Điện đến tìm Tiêu Dao Tông bị khí thế của võ vương cấp chín đẩy lùi, từ đó tin tức Tiêu Dao Tông xuất hiện võ vương cấp chín mới truyền ra.

Nhưng vị võ vương này quá thần bí, ngay cả tên là gì cũng không ai biết.

Hắn đột nhiên xuất hiện làm chỗ dựa cho Hách Liên Chinh, có quan hệ gì với Thiên Lý Lâu sao?

Trong lòng Hách Liên Chinh biết đại cục đã mất, hắn có cãi lại thế nào cũng không có ai tin, còn không bằng nhân cơ hội này trút hết những điều không cam lòng.

"Gì mà Lục kiệt Tiêu Dao Tông, gì mà tông chủ thiếu tông chủ, gì mà võ vương với lão tổ cấp chín, cũng bị người khác đùa giỡn lòng vòng, quả thực ngu ngốc đến nực cười."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lang Dã không kiềm được giận: "Tông môn không bạc đãi ngươi, sao ngươi phải làm những chuyện ác này?"

"Không bạc đãi ta sao?" Hách Liên Chinh cười ha ha: "Lang Dã, ngươi có dám đứng trước mặt Hoàn Mông nói ngươi sống thế nào không?"

"..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-787.html.]

Hách Liên Chinh cười lạnh: "Cũng không nói được? Chỉ là ngươi may mắn hơn ta, gặp được Hoàn Mông luôn tìm mọi cách giúp đỡ ngươi mà thôi, còn ta thì sao? Ta sống tạm bợ ở tầng thấp nhất tông môn nhiều năm, dựa vào sự cố gắng của bản thân mới được bái sư. Lúc ngươi trở thành một trong sáu lục kiệt Tiêu Dao Tông, ta vẫn còn cực khổ làm nhiệm vụ kiếm tiền, nhưng dù như vậy, sư phụ vẫn gai mắt ta."

"Hách Liên Chinh, không ai gai mắt ngươi, là ngươi tự gai mắt chính mình." Doãn Tùy phản bác.

"Ta không tự xem thường ta." Hách Liên Chinh lạnh lùng nói: "Ta không cho rằng thiên phú của ta thua kém bất cứ ai. Nhưng mà ai có thể nhận ra thiên phú và nỗ lực của ta? Ngay cả tên đần Lang Dã này cũng được Hoàn Mông coi trọng, vì sao ta không được?"

Tạ Đồng Sơ: "Tự ti."

"Ngươi thì biết gì? Ngươi sinh ra đã hưởng hết tài nguyên tông môn, sao biết được gian khổ của đệ tử tầng thấp nhất như ta? Tạ Đồng Sơ, thật ra trong lòng ngươi cũng cho rằng mấy người bọn họ không đáng để Hoàn Mông coi trọng. Gì mà lục kiệt Tiêu Dao Tông, thật ra phải là 'song kiệt' mới đúng chứ?"

Lang Dã: "Ngươi nói bậy gì đó?"

"Ta cũng nghĩ giống ngươi." Hách Liên Chinh vốn không thèm để ý Lang Dã, chỉ tập trung nhìn Tạ Đồng Sơ: "Trong lòng ta, chỉ có ngươi và Hoàn Mông mới xứng đáng là đối thủ của ta."

Lâu Khinh Y hừ lạnh: "Ngươi không xứng."

"Quả là mơ mộng hão huyền." Trong mắt Lạc Hàm Sơn đầy sát ý: "Xương Từ do ngươi xúi giục."

Hách Liên Chinh gật đầu: "Đúng vậy, là ta. Hắn cũng nghĩ như ta, bị danh tiếng của lục kiệt các ngươi đè không thở nổi, ta vô cùng hiểu hắn, cũng cho người thổi gió bên tai hắn. Hắn căm hận các ngươi không thua ta. Từ nhỏ hắn đã là thiếu tông chủ, nhưng mà trong lục kiệt Tiêu Dao Tông lại không có hắn, ha ha ha, khiến người ta hận biết bao nhiêu chứ?"

"Hắn là do ngươi giết?"

Hách Liên Chinh: "Sao lại do ta g.i.ế.c chứ? Rõ ràng hắn c.h.ế.t trong tay những đệ tử khôi lỗi cổ này."

"Những đệ tử đó là do ngươi điều khiển."

"Không phải, là A Mộc Yên điều khiển." Hách Liên Chinh nở nụ cười giả tạo: "Ta vẫn chưa làm gì, ta chẳng qua chỉ nói vài câu mà thôi."

A Mộc Yên cười thê lương, giọng nói khàn khàn như ống bễ.

"Năm đó ta dùng tên giả Mộc Yên, tình nguyện theo ngươi vào Tiêu Dao Tông, nhưng ngươi lại nói với ta, tông môn của ngươi phát hiện thân phận dị tộc của ta, không cho phép chúng ta ở bên nhau. Ngươi bị áp lực nặng nề, chỉ có thể sắp xếp cho ta ở trong ngọn núi bỏ hoang ở Minh Nguyệt Phong, bảo ta không được ra ngoài.

Loading...