Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-10-04 19:49:38
Lượt xem: 52
May mắn lúc trước bởi vì sợ liên lụy nên không đi tới Nhàn Vân sơn trang xin giúp đỡ.
“Ta đi tìm Lục tỷ tỷ.” Ngụy Liễu ném xuống một câu, xoay người đi vào lầu chính.
Lục Kiến Vi ngồi ở sau quầy xem sổ sách.
Sổ sách khách điếm cũng không có gì đáng xem, từ lúc mở cửa đến nay số lượng khách nhân tiếp đãi có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chỉ dựa vào buôn bán không thể vận hành được khách điếm, như vậy xem ra vẫn là phạt tiền kiếm tiền nhanh hơn.
Chỉ tiếc người tới cửa hôm qua trên người không có tiền!
Nhưng không sao, thứ nàng có là thời gian, đợi người tới đòi tiền phạt là được.
“Lục tỷ tỷ, ta và sư huynh tìm được đồng môn rồi, thực xin lỗi.” Ngụy Liễu rũ mi xuống che khuất lạnh lẽo trong mắt.
Nàng cảm thấy hổ thẹn vì sơn trang tham lam dối trá và vì chính thân phận của bản thân.
Lục Kiến Vi lại cười ôn hòa nói: “Cũng không phải ngươi ra lệnh bọn họ, có gì phải xin lỗi?”
“Ta……”
Đào Dương theo sau nàng, vừa vào cửa liền nói: “Lục chưởng quầy, không biết ngài muốn như thế nào mới chịu thả người?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng vừa rồi có nói có thể bàn điều kiện.
Nhàn Vân sơn trang đã mất mặt, cũng không thể tiếp tục ở lại đây.
Lục Kiến Vi khép lại sổ sách.
Hôm nay nàng thay một bộ áo váy mới lấy màu đỏ lá phong làm nền, khoác áo ngoài màu trắng, cả người như mùa thu dịu dàng, nhã lệ đoan chính.
Lục Kiến Vi nâng cằm, trâm cài bằng vàng có đính trân châu nhẹ nhàng lắc lư càng tăng thêm vài phần hoạt bát kiều mị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-74.html.]
“Muốn chuộc ngươi, một người một ngàn lượng.”
Đào Dương: “……”
Ngụy Liễu suy nghĩ một lúc lại nói: “Một ngàn lượng không phải con số nhỏ, chúng ta tạm thời không có. Lục tỷ tỷ, nếu không có tiền chuộc người, ngươi sẽ xử trí bọn họ như thế nào?”
Nhàn Vân sơn trang không phải không có tiền, nhưng một ngàn lượng đổi một người thật sự quá nhiều, nàng không cho rằng sơn trang nguyện ý chi số tiền này.
Lục Kiến Vi nói: “Không có tiền thì ở lại làm trâu làm ngựa cho khách điếm cả đời.”
Nàng đang cần người đây.
Một ngàn lượng quả thực rất nhiều, nhưng cũng không đến mức chạm vào giới hạn của những tông môn này. Người tình nguyện chi tiền chắc chắn không nhiều, nhưng dù vậy nàng cũng có thể kiếm được một khoản kha khá.
Không có tiền thì có thể đi trồng trọt.
Đào Dương không có tiền chỉ có thể truyền tin ra ngoài, hy vọng sơn trang có thể kịp thời hồi đáp.
Những hắc y nhân còn lại cũng đang chờ đợi sư môn đến giải cứu, nhưng một ngày qua đi cũng không có động tĩnh.
Lục Kiến Vi mang theo tiểu nhị cơm ngon rượu say, mùi thơm truyền tới bên ngoài.
Bọn hắn đã một ngày chưa ăn, đói đến mờ mắt còn bị đồ ăn câu dẫn, vết thương trước n.g.ự.c lại không ngừng hành hạ, đúng là khổ sở không kể xiết.
Càng đáng giận hơn chính là, có một tiểu nhị trẻ tuổi cố tình bưng chén đi vòng quanh viện, ở trước mặt bọn họ ăn thịt kho tàu thơm ngon nức mũi, còn không quên móc mỉa.
“Nhìn các ngươi xem, đường đường xuất thân danh môn chính phái lại làm ra hành vi thiên hạ nhạo báng như thế này, thật sự làm nhục danh tiếng giang hồ hiệp nghĩa, đáng buồn thay, đáng tiếc thay!
“Uổng công các ngươi còn tự xưng đại hiệp, thiếu hiệp, hiện tại nhìn lại tất cả đều là hạng người đầu trâu mặt ngựa, chậc chậc chậc, võ lâm có các ngươi chỉ sợ ngày tàn sắp đến.”
“Các ngươi tới đây vì tàng bảo đồ? Thảm án diệt môn Bạch Hạc sơn trang các ngươi mặc kệ, nghe có tàng bảo đồ lại như ong vỡ tổ, còn tự xưng cái gì danh môn chính đạo, ta thấy đều là tiểu nhân dối trá!”
Rốt cuộc có người nhịn không được cầu xin nói: “Vị thiếu hiệp này có thể giải nhuyễn cân tán cho ta được không? Ta chỉ đến góp vui, mong ngươi giúp ta cầu tình!”
Tiết Quan Hà liếc hắn nói: “Ngươi vẫn là chờ sư môn ngươi tới cứu đi.”
“Ôi, ta làm gì có sư môn?” Người nọ khóc lóc nói: “Ta chỉ là một tán khách giang hồ, làm sao có người tới cứu?”