Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 738
Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:42:32
Lượt xem: 46
“Để tránh hắn vạch trần ngươi với gia tộc, ngươi kêu người đánh hắn bị thương, khiến hắn không thể giải thích, cuối cùng bị trục xuất khỏi gia tộc?”
Gật đầu.
“Ai đánh hắn?” Lục Kiến Vi hỏi xong thì lập tức giải huyệt câm của hắn.
Diêu Thập Lang buột miệng thốt ra: “Cữu cữu.”
Tác dụng của Sưởng Tâm Phi càng ngày càng sâu, hắn đã mất đi ý thức phản kháng, chỉ có thể đáp lại câu hỏi của Lục Kiến Vi.
“Vũ khí đã đúc xong?”
“Đúc xong.”
“Khi nào đưa vào Tiêu Dao Tông?”
“Ngày sau đầu giờ Tỵ.”
“Một mình ngươi?”
“Có rất nhiều kiếm, cần mang thêm vài người.”
“Vì sao phải rèn nhiều kiếm như vậy?”
“Nói kiếm ở nhà kho đều rỉ sắt không thể dùng được, cần rèn mới.”
Lục Kiến Vi không có gì để hỏi, điểm huyệt ngủ của hắn, lại châm một loại dược hương trong lư hương, sau khi ngửi mùi hương này Diêu Thập Lang sẽ tạm thời quên chuyện đêm nay, ít nhất 10 ngày mới có thể khôi phục ký ức.
Sau khi trở về khách điếm, nàng và Bùi Tri bàn kế hoạch lẻn vào Tiêu Dao Tông vào ngày mai.
Nàng cũng sẽ không tuân thủ quy tắc của Minh Chủ Lệnh, sẽ không làm gì trước khi ở mọi người đến Tiêu Dao Tông.
Thay vì chờ tài ăn nói của Hách Liên Chinh, còn không bằng tự mình điều tra rõ ràng trước.
“Ngày mai chàng đi tìm một chiếc xe, ta đi chuẩn bị vài món vũ khí.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Được.” Bùi Tri đồng ý, sau đó lại nói: “Không còn sớm nữa.”
Lục Kiến Vi: “Vậy nghỉ ngơi trước đi.”
“Vi Vi.” Bùi Tri nắm lấy cổ tay của nàng nghiêng người về phía trước, lúc sắp đến gần lại bị Lục Kiến Vi chống bả vai.
“Đột nhiên nhớ tới một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tiêu Dao Tông có Võ Vương cấp chín, nếu nàng ngụy trang thân phận đi vào sẽ rất dễ bị phát hiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-738.html.]
Bùi Tri: “Ta có thể thu nội tức lại.”
“Ngươi có thể?” Lục Kiến Vi nói: “Ta cho rằng người biết liễm tức như Lương Thượng Quân không nhiều lắm.”
“Đúng thật là không nhiều lắm.”
Lục Kiến Vi: “Vũ khí của hắn là di vật của mẫu thân, công pháp mà hắn tu luyện chắc là cũng từ mẫu thân của hắn, bao gồm kỹ thuật liễm tức. Mẫu thân của hắn rốt cuộc là ai?”
“Tra không ra lai lịch.” Bùi Tri nắm lấy ống tay áo của nàng: “Chúng ta không nói chuyện của người khác được không?”
“Vậy nói về chàng.” Lục Kiến Vi tò mò: “Kỹ thuật liễm tức của chàng lại là học từ đâu?”
“Cha mẹ để lại cho ta.”
Lục Kiến Vi: “Còn có một câu hỏi ——”
Giọng nói bị lấp kín.
Nàng nhắm mắt, khóe môi tràn ra tiếng cười nhẹ.
Sáng sớm hôm sau, Lục Kiến Vi dựa theo kế hoạch hành động.
Trước khi rời khỏi khách điếm, nàng hỏi Hách Liên Tuyết: “Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi?”
“Nghĩ kỹ rồi.” Vẻ mặt của Hách Liên Tuyết rất kiên định, “Mơ màng không rõ nhiều năm như vậy, ta cũng muốn tìm ra sự thật.”
Tìm một câu trả lời vì sao phụ thân lạnh lùng, trưởng lão thờ ơ, quy tắc vặn vẹo.
“Được.” Lục Kiến Vi dặn d: “Ngươi quen thuộc Tiêu Dao Tông nhất, sau khi vào Tiêu Dao Tông, ngươi cố gắng chọn một chỗ để tránh người khác nhìn thấy.”
Hách Liên Tuyết gật gật đầu: “Ta đã nghĩ kỹ chỗ trốn rồi.”
Diêu Thập Lang bị điểm huyệt ngủ, một giấc ngủ đến đầu giờ Thìn, sau khi tỉnh lại đã hoàn toàn quên chuyện đêm qua.
Hắn vội vàng mặc quần áo, súc miệng rửa mặt, ăn mặc gọn gàng, gọi mấy tôi tớ lái xe chạy tới Tiêu Dao Tông.
Tiêu Dao Tông ở phía tây thành Thương Châu, dãy núi kéo dài không ngừng từ thành Tây uốn lượn đến phía chân trời.
Núi non trùng điệp, trời quang mây tạnh.
Tiêu Dao Tông ẩn sâu trong hàng ngàn ngọn núi và khe núi, khó có thể tìm được dấu vết, hơn nữa núi non khó đi, hẻo lánh ít dấu chân người, ngược lại hiện ra vài phần siêu nhiên thoát tục.
Diêu Thập Lang tự mình phóng ngựa ở phía trước, phía sau đi theo mấy chiếc xe, trên xe vận chuyển đao kiếm búa rìu.
Ở địa bàn của Tiêu Dao Tông không ai dám cướp bóc cho nên hắn cũng không lo lắng vũ khí phía sau.
Từ Thương Châu thành đến cửa của Tiêu Dao Tông, lái xe ước chừng nửa canh giờ. Nhưng trên xe chở vũ khí nặng nề cho nên xe di chuyển chậm hơn một chút.
Diêu Thập Lang không ngừng thúc giục tôi tớ đánh xe, hắn đã gấp không chờ nổi muốn đi vào tông môn lớn nhất thiên hạ.