Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 730

Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:47:51
Lượt xem: 47

Nếu không phải chuyện của minh chủ lệnh quan trọng hơn, hắn chắc chắn sẽ bám theo đuôi Lục Bát tìm tòi nghiên cứu đến cùng.

Trên giang hồ không nên tồn tại những việc mà hắn không biết!

Sáng sớm hôm sau, ba người Lục Kiến Vi đổ đầy túi nước, mang theo lương khô, giục ngựa rời khỏi cửa hàng nghỉ chân.

Sau khi bọn họ rời đi, Vạn Thông cũng đi theo những khách nhân giang hồ còn lại ở cửa hàng nghỉ chân đi đến Thương Châu trước.

Trên đường đi, hắn kết giao bằng hữu với một tán khách độc hành, mặc kệ đối phương có nói cái gì hắn cũng có thể tiếp chuyện được, còn chuyện trò đến trong lòng nở hoa, dưới sự kích động đã trở thành tri kỷ.

Vạn Thông thấy thời cơ đã chín muồi, liền nói: “Minh chủ lệnh vừa được phát ra, võ giả đi đến Tiêu Dao Tông trước nhất định có rất nhiều, chúng ta có thể nhìn thấy không ít tiền bối Võ Vương cấp tám phải không?”

Tán khách độc hành mới có cấp năm, Vạn Thông cố ý thu liễm nội tức, đối phương cho rằng hắn nhiều nhất là cấp sáu.

"Vạn huynh nói không sai, chúng ta còn có thể nhân cơ hội này đi chứng kiến sự việc của thiên hạ đệ nhất tông môn.”

"Cũng không biết vị tiền bối Võ Vương nào sẽ đi."

"Triệu trưởng lão của Kình Thiên Điện, minh chủ của Võ Lâm Minh, Thượng Quan viện trưởng của thư viện Lô Châu, hẳn tất cả đều sẽ đi."

"Hôm qua trong tiệm có một vị Lục Võ Vương, ngươi có biết hắn xuất thân từ môn phái nào không?"

“Lục?!” Tán khách lắp bắp kinh hãi, thật cẩn thận hỏi: "Buổi sáng trong lúc dùng cơm ta đã thấy vài đồng đạo ở trọ, nhưng không nhìn thấy.”

Vạn Thông tò mò: “Thật sự có sao?”

“Không biết Lục Võ Vương mà Vạn huynh nói là nam hay nữ?”

“Nam.”

Tán khách thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy thì không phải rồi. Hắn là Võ Vương cấp bảy sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-730.html.]

Vạn Thông kinh ngạc: “Tại sao lại nói hắn là cấp bảy?”

“Ta từng nghe nói đến một vị Võ Vương họ Lục, chẳng qua đã là cấp chín rồi, hơn nữa đó là một vị nữ tử.” Tán khách nói như lẽ đương nhiên: "Với tu vi của Vạn huynh, nếu như đối phương là cấp tám, ngươi hẳn là không dễ phát hiện, cho nên ta đoán là cấp bảy.”

So sánh với cấp tám và cấp chín, Võ Vương cấp bảy đã không còn khơi dậy được hứng thú của tán khách.

Vạn Thông lại khiếp sợ không thôi: “Họ Lục là Võ Vương cấp chín? Chuyện này xảy ra từ khi nào?”

“Vạn huynh quả thật đã bế quan rất lâu rồi, không biết mấy chuyện mưa mưa gió gió trên giang hồ mấy năm nay.”

Vạn Thông lập tức hăng hái: “Chăm chú lắng nghe.”

Đi đường nhàm chán, kể về một ít giai thoại trong giang hồ cũng tốt, tán khách liền thao thao bất tuyệt bắt đầu nói về Bát Phương khách điếm.

Vạn Thông nghe thấy thì liên tục kinh hô, bởi vì sự cổ động quá mức, tán khách cũng càng nói chuyện hăng say hơn, có tin tức lớn bé gì cũng chia sẻ với hắn.

“Ha ha ha ha ha, sáu chàng trong chuồng ngựa cũng thật quá buồn cười, vị Lục chưởng quầy này thật là biết chơi đùa.”

Tán khách thăm dò bốn phía, thấy xung quanh không có người đi qua, lúc này mới mạnh dạn cười nói: “Lúc ta nghe thấy chuyện này cũng cười hơn nửa ngày, nghe nói từ sau lúc đó, mỗi khi đám người Du đại hiệp ra ngoài hành tẩu đều thu liễm rất nhiều so với trước kia.”

Vạn Thông: “Đây là chuyện tốt đấy.”

“Thật sự là chuyện tốt." Tán khách thở dài một tiếng: "Trước kia gặp phải đệ tử của các đại tông môn đó, ta đều sợ phát hoảng, sau này nghe nhiều chuyện bọn họ gặp phải vách tường ở khách điếm, ta cũng không còn sợ như vậy nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Còn có ai gặp phải trắc trở?”

“Đệ tử của Kình Thiên Điện, Tiêu Dao Tông ở khách điếm đều cư xử khá thông minh, nghe nói bọn họ phát sinh ẩu đả ở khách điếm, còn bị phạt tiền.” Tán khách lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa với hắn: "Còn có đệ nhất mỹ nhân giang hồ, thế mà lại muốn tiến vào khách điếm làm tiểu nhị.”

Vạn Thông: “…”

Trong lòng hắn phức tạp khôn kể, không khỏi mở miệng ra hỏi một câu: “Bây giờ nghe thấy vậy, ta vẫn còn không biết Lục chưởng quầy đã bao nhiêu tuổi.”

Tán khách: “Hai mươi bảy tuổi.”

Hắn nói xong thì dùng ánh mắt chờ mong nhìn đối phương.

Loading...