Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 73
Cập nhật lúc: 2024-10-04 19:49:37
Lượt xem: 51
Thanh y sứ giơ tay ngăn cản: “Bên cạnh cửa có treo mộc bài, trên đó viết ‘cấm ẩu đả trong khách điếm', nói vậy chủ nhân khách điếm là người không thích tranh đấu, sẽ không vô cớ giận chó đánh mèo lên chúng ta. Đúng lúc chúng ta cũng có thể mượn việc gọi món xem thử thái độ khách điếm.”
“Thuộc hạ ngu dốt, vẫn là thượng sứ suy nghĩ chu toàn.”
Thanh y sứ trầm mặc, trịnh trọng phân phó: “Chờ bọn xong ăn xong các ngươi hẵng đi gọi món.”
Hai người: “…… Vâng”
Cơm nước xong, Tiết Quan Hà đang thu dọn chén đũa thì được tin Huyền Kính Sứ muốn gọi món, hắn không khỏi sửng sốt.
Bọn họ không phải vẫn luôn gặm bánh bột ngô sao? Tại sao đột nhiên lại muốn ăn đồ nóng?
Tiết Quan Hà nhanh nhẹn đi ra sau quầy treo lên nụ cười thương nghiệp: “Khách quan, một tô mì rau xanh hai mươi văn, thêm trứng gà hai mươi lăm văn, khách quan có thêm trứng gà hay không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hôi y sứ cắn cắn quai hàm: “…… Thêm.”
Tiền công vụ được Huyền Kính Tư cấp vốn đã không nhiều, tiểu nhị này còn cố tình hỏi hắn thêm trứng gà hay không, hắn có thể không thêm sao?
“Có ngay, ba tô mì rau xanh tổng cộng 75 văn.”
Hôi y sứ móc ra một khối bạc vụn, thối lại 25 văn.
“Khách quan chờ một lát, tiểu nhị làm xong sẽ bưng lên.”
“Làm phiền.”
Tiết Quan Hà ở phòng bếp bận rộn, Trương bá và Nhạc Thù đi theo sư huynh muội Nhàn Vân sơn trang kéo khăn che mặt từng hắc y nhân xuống, tìm xem có người trong sư môn hay không.
Cục diện thảm không nỡ nhìn.
Nhàn Vân sơn trang và các môn phái giang hồ khác có giao tình, Đào Dương Ngụy Liễu cũng có qua lại với đệ tử các đại phái.
Khăn che mặt gỡ xuống, hai bên mắt to trừng mắt nhỏ.
Đối phương vừa xấu hổ vừa giận dữ đến mức muốn quyên sinh, hai người họ lại làm như không thấy, đồng thanh nói: “Đắc tội rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-73.html.]
Đào Dương kéo ống tay áo Ngụy Liễu, xoay người thấp giọng nói: “Sư muội, cứ tìm như thế này cũng không phải ý hay.”
Đắc tội toàn bộ người, sau này bọn họ làm sao còn có thể hành tẩu giang hồ.
Ngụy Liễu bất đắc dĩ trả lời: “Chẳng lẽ phải hô to, ai là người của Nhàn Vân sơn trang đứng lên?”
Đào Dương cười khổ: “Cũng không còn cách khác, nói không chừng không có người phe ta.”
Không đợi hai người thảo luận xong, Trương bá đề nghị: “Không bằng giả vờ lấy danh ‘tới cứu người' để bọn họ tự bộc lộ thân phận?”
Có mất mặt cũng không mất mặt bằng tình huống trước mắt, hơn nữa bọn họ đều che mặt, chỉ bằng vài tiếng ư hử làm sao nghe ra được là ai với ai?
Ngụy Liễu Đào Dương tán đồng ý kiến của Trương bá.
Đào Dương nói: “Chúng ta là tới cứu người, nếu có đệ tử Nhàn Vân sơn trang thì cảm phiền lên tiếng, sau khi kiểm tra thân phận xong sẽ mang các ngươi rời đi.”
Vài tên hắc y nhân nhìn nhau, bọn họ thật sự rất muốn rời khỏi nơi này, cũng nhận ra được Đào Dương và Ngụy Liễu, nhưng ‘cứu ngươi' liệu có phải là chỉ thị từ cấp trên hay không?
Không ai lên tiếng.
Đào Dương nhẹ nhàng thở hắt: “Ta đã nói là không có ai mà.”
Trương bá đột nhiên nói: “Các ngươi làm ra hành vi bỉ ổi, tiểu điếm sẽ không dễ dàng cho qua. Đêm qua các ngươi cũng đã tự mình trải nghiệm, cho dù người sai sử các ngươi có đích thân đến đòi người thì cũng không thể đánh lại tiểu điếm, cho nên không cần mang tâm lý may mắn.”
Lời này của lão thức tỉnh hắc y nhân.
Đêm qua vị cao nhân kia thực lực hùng hổ như núi, cho dù cấp trên có đến đòi người, căn bản cũng không đánh lại.
Mất mặt chỉ là việc sớm hay muộn.
“Ô ô ô.”
Có vài tên lên tiếng.
Ngụy Liễu tiến lên kéo khăn che mặt hắn xuống, quả nhiên là đệ tử đồng môn, ánh mắt bỗng dưng rét run. Đào Dương thấy thế cũng không còn biện bạch cho sư môn.
Nếu không phụng mệnh sư phụ bọn họ cũng sẽ không xuất hiện ở đây, nếu thật sự chỉ vì muốn bảo hộ Nhạc Thù và Trương bá, hà tất phải lén lút làm hành vi của loài sâu chuột?
Trương bá và Nhạc Thù thấy thế cũng hoàn toàn mất đi tín nhiệm với Nhàn Vân sơn trang.