Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 724
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:47:42
Lượt xem: 41
“Đúng thật, chỉ trách ta ra chủ ý bậy bạ.” Lương Thượng Quân cũng rất hối hận: "Sớm biết như vậy ta đã bảo nàng tiếp quản công việc của ta, dọn dẹp chuồng ngựa.”
Vân Huệ: “Vậu thì chẻ củi vẫn tốt hơn. Ta đi xem một chút.”
Mấy tiểu nhị cũng đi theo qua xem náo nhiệt.
“Củi thì phải chẻ gọn gàng, như thế này." Trương bá giơ rìu lên, chặt xuống một cách ngay ngắn, khúc gỗ nứt thành hai nửa gần như giống hệt nhau: "Ngươi làm thử xem.”
Hách Liên Tuyết nhận lấy rìu, dựng thẳng một nửa khúc gỗ bên trong đó, học theo tư thế của Trương bá, vung xuống một cách ngay ngắn, một khúc gỗ đã được chẻ làm đôi, khá là hoàn mỹ.
“Hách Liên cô nương rất có thiên phú.” Trương bá cười khen một câu.
Các tiểu nhị tới xem náo nhiệt cũng im bặt.
Hách Liên cô nương khác hẳn so với trong tưởng tượng của bọn họ.
“Ầm.” Lại một nhát rìu đánh xuống.
Hách Liên Tuyết kinh hỉ nói: “Cái này thật thú vị, ta rất thích cái này.”
Nàng vung thanh rìu, một cái nối tiếp một cái, chẻ càng lúc càng hăng say.
Các tiểu nhị: “…”
Vân Huệ không khỏi cười nói: “Theo ta thấy thì Hách Liên cô nương có thể đảm nhiệm công việc này, việc chẻ củi trong hai ngày này liền giao cho nàng đi.”
“Không thành vấn đề!” Hách Liên Tuyết vung rìu múa may đến uy vũ sinh phong.
Chờ đến khi Lục Kiến Vi và Bùi Tri đi xuống lầu, củi mà nàng chặt được đã chất đầy trong góc phòng, khi nhìn thấy Lục Kiến Vi, trên mặt lộ ra nụ cười đầy nhẹ nhàng thoải mái.
“Chưởng quầy, việc chẻ củi rất thú vị, liệu sau này ta có thể tiếp tục chẻ củi nữa không?”
Lục Kiến Vi: “… Việc này ngươi hãy đi thương lượng với Yến Phi Tàng.”
Có phải cô nương này xem việc bổ củi như một món đồ chơi giảm căng thẳng không?
Vân Mộng Hạ Vũ
Ba ngày sau, Yến Phi Tàng xuất quan, thành công tiến giai trở thành Võ Vương cấp bảy.
Việc đầu tiên cần làm sau khi đột phá, chính là phải đi ra hậu viện chặt củi để giải tỏa tâm trạng đang kích động hưng phấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-724.html.]
Một dáng người mảnh khảnh đứng tại chỗ, đứng ở chỗ dừng chân trước kia của hắn, tay cầm chiếc rìu quen thuộc, lần lượt bổ xuống từng nhát vào khúc gỗ một cách gọn gàng.
Yến Phi Tàng: Khách điếm đã tuyển tiểu nhị mới rồi sao? Không còn nơi cho hắn thể hiện nữa sao?
Hắn quay người đi vào phòng bếp, hỏi Tiết Quan Hà đang xắt rau: “Ai là người đang chẻ củi?”
“Yến đại ca, ngươi xuất quan rồi!” Tiết Quan Hà đầu tiên là chúc mừng một câu, sau đó trả lời: "Là Hách Liên cô nương đó, không phải ngươi đã từng gặp nàng rồi sao?”
Yến Phi Tàng: “…”
Xin lỗi, hắn không thể nhận dạng người khác qua gương mặt được.
“Sau này đều do nàng chẻ củi sao?”
“Lúc trước ngươi không có ở đây, đúng lúc nàng được nhận làm tiểu nhị, cho nên nàng liền làm công việc của ngươi, sao ngươi không đi thương lượng với nàng thử xem?”
Yến Phi Tàng: “Ồ.”
Hắn xoay người trở lại hậu viện, đi thẳng vào vấn đề nói: "Hách Liên cô nương, mấy ngày nay cảm tạ ngươi đã giúp chẻ củi, nhưng chẻ củi vốn là công việc của ta, ngươi tìm việc khác làm đi."
Hách Liên Tuyết đang chẻ củi vô cùng hứng khởi, đột nhiên bị dội cho một gáo nước lạnh.
Nàng lưu luyến cầm chiếc rìu, hỏi: “Ngươi có muốn nghỉ ngơi thêm một ngày để củng cố tu vi không?”
Yến Phi Tàng: “Không cần.”
“Trả lại rìu ngươi.” Hách Liên Tuyết cô đơn rời khỏi hậu viện.
Tiết Quan Hà thăm dò liếc mắt nhìn nàng một cái, sự mất mát của Hách Liên Tuyết khiến cho hắn nhớ tới cảm giác bái sư bị người từ chối trước kia, không khỏi mềm lòng.
“Hách Liên cô nương, ta có quá nhiều việc không thể lo liệu được hết, ngươi có thể giúp ta băm thịt một chút được không?”
Hách Liên Tuyết lập tức phấn chấn tinh thần: “Có thể!”
“Nhưng mà chặt thịt cũng cần phải chú ý kỹ xảo, ta dạy ngươi trước.”
Một lúc sau, tiếng chặt thịt “thịch thịch thịch” từ phòng bếp truyền đến, còn kèm theo tiếng cảm thán kinh ngạc của Hách Liên Tuyết: “Oa, chặt thịt thú vị quá đi.”
Tiết Quan Hà: “…”
Các tiểu nhị: “…”
Nhưng phòng bếp không cần phải chặt thịt mỗi ngày, ngày hôm sau Hách Liên Tuyết lại ăn không ngồi rồi, ánh mắt trông mong mà nhìn các tiểu nhị đang làm việc.