Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 699
Cập nhật lúc: 2024-10-10 06:19:03
Lượt xem: 48
Cửa chính đóng, cửa sổ lại mở toang.
A Nại đi qua cửa sổ, lơ đãng nhìn vào trong, suýt nữa làm vỡ bình gốm trong tay.
Mặc dù biết quan hệ của công tử và Lục chưởng quầy, nhưng thế này hình như không giống với tưởng tượng của hắn.
Công tử ở trước mặt Lục chưởng quầy, không ngờ lại là như vậy...
Nội kình cấp tám đánh úp lại, A Nại chỉ thấy công tử nhà mình nâng tay lên, đã bị cánh cửa sổ đóng lại ầm một cái ngăn cách tầm mắt.
"..."
Cửa sổ vừa đóng, không khí trong phòng càng thêm nóng bỏng.
Lục Kiến Vi phất cái tay làm càn của người nào đó ra, ngẩng đầu cười nhẹ: "Lá gan rất lớn."
"Xin lỗi." Lỗ tai Bùi Tri đỏ rần, thành thật nhận sai, "Là ta vượt giới rồi."
Lục Kiến Vi: "Thân thể chàng chưa khỏi hẳn."
"Ừm." Bùi Tri ôm lấy vai nàng, khẽ vuốt ve đuôi tóc nàng, lưu luyến không muốn buông tay.
"Hôn cũng hôn rồi, nói về vị Văn Thượng Thư kia đi." Lục Kiến Vi ngồi trở lại ghế dựa.
Bùi Tri thuận theo nói: "Hắn có một căn nhà bí mật."
"Bên trong có cái gì?"
"Thiếp thất xinh đẹp, vàng bạc châu báu."
Lục Kiến Vi nhướng mày: "Kém khá xa với thanh danh của hắn."
"Ừm, tạm thời ta chỉ điều tra ra được nhiều như vậy." Ôn Trứ Chi nắm tay nàng không muốn buông ra, chần chờ nói, "Vi Vi, ta..."
"Sao vậy?"
"Ta có lẽ sắp tiến giai rồi."
"Đây là chuyện tốt." Nội lực của Lục Kiến Vi chui vào kinh mạch của hắn, không bị chút ngăn trở, rất nhanh lại thu về, "Chàng hàng năm dùng nội lực áp chế độc tố, nội lực trải qua nhiều lần gọt giũa, đáng lẽ phải đột phá từ lâu rồi, nhưng do độc tố ảnh hưởng nên vẫn chưa tiến giai được."
"Có thể phải bế quan mấy ngày."
"An tâm bế quan, không có nhân quấy rầy chàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-699.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Bùi Tri bật cười: "Ta vốn định lại ghìm lại chút nữa."
"Tại sao?" Lục Kiến Vi khó hiểu, "Độc tố của chàng đã được loại bỏ, nguyên khí cũng khôi phục được chút ít, đột phá là chuyện nước chảy thành sông thôi mà."
"Sau khi giải độc, ta muốn dùng bộ dáng này ở bên cạnh nàng lâu hơn một chút." Khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên chút luyến tiếc.
Lục Kiến Vi: "..."
Hơi dính người nha.
Nàng không khỏi cong môi cười, giơ tay vuốt tóc mai của hắn, nghiêng người hôn lên ấn đường của hắn một cái, lại đặt một nụ hôn lên mũi.
"Ngoan, sau này thứ chúng ta có là thời gian."
Bùi Tri hô hấp vi trệ, không khỏi ôm lấy eo nàng, hơi dùng lực, ngửa đầu hôn lấy nàng.
Trong viện, Trương bá dẫn Nhạc Thù dọn dẹp sạch cỏ dại tươi tốt trong góc tường, cười ha hả nói: "Mùa xuân sắp tới rồi."
"Đúng vậy, bên ngoài nở nhiều hoa quá." Nhạc Thù đơn thuần ca ngợi cảnh xuân, "Đẹp quá đi."
Biết Bùi Tri phải bế quan, người vui nhất không ai khác ngoài A Nại.
Hách Liên Tuyết một mình đi vào chủ viện, còn chưa gõ cửa đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của thiếu niên truyền ra.
"Lần đầu tiên ta nhìn thấy Lục chưởng quầy đã thấy Lục chưởng quầy không giống người thường, bị khuất phục trước phong thái của ngài ấy, Tiết Quan Hà, lúc trước ngươi nhìn thấy Lục chưởng quầy đã muốn bái ngài ấy làm sư phụ, có phải cũng bởi vì cái này không?"
Tiết Quan Hà: "... Ta còn nhớ lần đầu tiên ngươi tới đây, ngang móc mũi dọc móc mắt, bới móc khắp nơi."
"..."
Hách Liên Tuyết bị chọc cười, nghĩ tới chuyện của mình thì lại nhíu mày đẹp lại.
Nàng gõ vang cửa viện.
Cửa nhanh chóng được mở ra, thiếu niên dò đầu ra thăm dò, nhìn thấy là nàng sửng sốt một chút.
"Hách Liên cô nương, có chuyện gì sao?"
Hách Liên Tuyết lễ phép nói: "Ta tìm Lục chưởng quầy, làm phiền Tiết thiếu hiệp bẩm báo một chút."
"Ngươi chờ." Tiết Quan Hà đóng cửa lại, chạy tới lầu ba.
Lục Kiến Vi đang nghiên cứu kinh mạch trong phòng, nàng đọc hết tất cả các sách y có đề cập tới kinh mạch một lần, muốn xem xét tính khả thi của việc mở rộng kinh mạch mà không để lại di chứng.
Kết quả là không làm được.
Trong "Xuân Thu Dược Kinh" có nhắc tới bài thuốc tăng sự sinh sôi, nhưng chỉ là nhắc tới chứ không có cách làm cụ thể.