Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 683

Cập nhật lúc: 2024-10-10 06:18:40
Lượt xem: 41

Tiểu Khách: "Lúc ấy Mai Tư Hiền khom lưng lấy đồ từ rương sách, tay bị ống tay áo che khuất, từ góc độ của ta, không nhìn thấy gì cả. Lúc ấy ta đã chuẩn bị ra tay, nhưng mà đúng là người võ giả kia đột nhiên bị đánh bay, ta cho là có người bên ngoài giúp các nàng.”

"A Dao, làm sao ngươi có thể nhìn thấy hắn búng tay?

"Hắn lấy giấy từ rương sách, một khắc này bỗng nhiên hắn nhúc nhích, đúng lúc ta đang trốn ở đằng sau cái ghế nên đã nhìn thấy rất rõ ràng. Hắn khẽ động, người kia bay ra ngoài.”

"Sau đó thì sao? Không có người nào tiếp tục đến quấy rầy các ngươi sao?”

"Không có, sau đó, phụ thân đã tới."

Lục Kiến Vi trầm ngâm một lát, cười hỏi: "A Dao, tại sao ngươi lại muốn nói cho ta những chuyện này?”

"Xin lỗi, Lục tỷ tỷ.” Thượng Quan Dao hổ thẹn cúi đầu: “Ta có tư tâm.”

"Tư tâm gì?”

"Thượng Quan Trì là người của thư viện, lần này các môn phái bị thương nặng như thế, trong lòng nhất định sinh oán hận. Hai ngày nay, cha sầu đến nỗi ăn không ngon, lo lắng thư viện sẽ bởi vậy mà bị võ lâm thảo phạt, thế nhưng chuyện Thượng Quan Trì làm thật không liên quan gì đến cha cả, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện hại người.”

"Cho nên ngươi muốn tìm một điểm đáng ngờ, chứng minh có lẽ Thượng Quan Trì cũng không phải là chủ mưu, cứ như vậy, ánh mắt mọi người đều sẽ tụ tập ở điểm nghi vấn mới, mà điểm đáng ngờ này vừa vặn xuất phát từ Huyền Kính Tư đối lập với võ lâm, càng có thể khơi mào hứng thú của bọn họ, đúng không?"

“...Đúng.”

"Ý nghĩ không tệ, nhưng không có sức thuyết phục, cho dù ngươi nói cho những người kia, bọn hắn cũng sẽ không tin.”

"Lục tỷ tỷ, ta...” Thượng Quan Dao cắn răng: “Ta biết không có tác dụng gì, thật ra ta muốn bán chỗ tốt cho ngươi, nếu như đến lúc đó bọn hắn công kích cha và thư viện, ngươi có thể giúp cha nói một câu hay không? Ta biết ta như vậy là không đúng, nhưng ta không thể tìm thấy bất cứ ai để giúp mình cả.”

"Không có gì không đúng, có tư tâm rất bình thường, là người đều có tư tâm." Lục Kiến Vi dịu dàng trấn an: “Ai làm nấy chịu, chỉ cần điều tra ra việc này là do một mình Thượng Quan Trì gây nên, sẽ không liên lụy đến lệnh tôn.”

Thượng Quan Dao thở phào một hơi, cảm kích nói: "Vậy là tốt rồi, tạ ơn Lục tỷ tỷ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-683.html.]

"Ngươi còn có việc gì không?”

"Không còn nữa, Lục tỷ tỷ, ta về trước đây.”

Lục Kiến Vi đưa mắt nhìn hai người rời khỏi cửa viện.

Không quá vài hơi thở, giọng nói của Tiểu Đào truyền đến.

"Tiểu thư, người thật sự thấy người kia động thủ rồi?"

"Ừm."

"Nhưng mà có cao thủ tới khách điếm không phải rất bình thường sao? Vì sao lại thấy được kẻ khả nghi?"

"Có thể làm tới trình độ này, không phải võ vương cấp tám cũng là cấp chín, nhưng trong ấn tượng của ta không có người này, hắn giả vờ không biết võ công, lừa gạt Lục tỷ tỷ và những người khác, nói không chừng là có bí mật gì đó không thể cho ai biết. Cho dù không có chuyện của Thượng Quan Trì, ta cũng sẽ nói với Lục tỷ tỷ."

"Thượng Quan Trì thật sự sẽ không ảnh hưởng tới thư viện sao?"

"Nếu Lục tỷ tỷ đáp ứng rồi thì sẽ không nuốt lời."

Tiểu Đào trầm mặc một lát, suy sụp nói: "Vừa rồi nhìn thấy Thập Nhị, bỗng cảm thấy nàng có chút xa lạ, có gì đó không giống trước đây."

"Tiểu Đào, không phải Lục tỷ tỷ thay đổi." Thượng Quan Dao ánh mắt sáng suốt: "Là tâm tính chúng ta thay đổi."

Tiểu Đào nhức đầu: "Hình như là vậy, dù sao chính là không tự nhiên như trước kia, nhưng mà Thập Nhất vẫn tốt như xưa, còn nhớ đồ ăn vặt ta thích ăn."

Âm thanh càng lúc càng xa.

Lục Kiến Vi tay chống cằm nhìn khối đất trống trong viện, trong lòng bỗng nhiên trào ra một chút mất mát và cô đơn.

Sau trận hỗn chiến trên lôi trường, chẳng biết có từng lục đục với nhau hay không, tất cả mọi người đều càng thêm tôn kính nàng, nơi nàng tới, không một ai không tuân theo và cảm phục.

Đây là mục tiêu từ khi xuyên tới đây của nàng, hiện tại hình như đã thực hiện được rồi.

Loading...