Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 682
Cập nhật lúc: 2024-10-10 06:18:38
Lượt xem: 39
"Một, một ngàn lượng?”
"A Điều, bắt đầu.” Lục Kiến Vi lười phản ứng.
Vân Mộng Hạ Vũ
A Điều lấy ra một cây châm nhỏ, ngưng thần đ.â.m về chỗ một huyệt vị, cảm ứng "khiếu" huyền bí trong kinh mạch người.
Sau khi tu luyện công pháp mới, nội lực của nàng tăng lên rất nhanh, cũng dựa theo phương pháp Lục Kiến Vi dạy nàng, tận lực tìm kiếm "khiếu" trong cơ thể mình, trải qua thời gian dài cân nhắc như vậy, dĩ nhiên có chỗ tâm đắc.
Nàng hành châm cực chuẩn, lực cánh tay rất ổn, chưa từng mắc lỗi.
Nhưng tìm kiếm khiếu của người khác thì là lần đầu tiên, khó tránh khỏi chậm một chút.
Đối với nàng và những y sư còn lại mà nói, trận trị liệu này là một cơ hội học tập, còn với Triệu Thụy mà nói lại là xấu hổ khó tả.
Mặc dù không phải thoát hoàn toàn y phục ra, nhưng chưa từng có nhiều người như vậy vây xem thân thể của mình, thật sự là...Có chút nhục nhã.
"Thân thể không được căng thẳng.” A Điều lạnh lùng nói một câu.
Triệu Thụy: “...”
Một bộ châm pháp dùng trọn vẹn thời gian một nén nhang.
Đến khi một châm cuối cùng hạ xuống, Triệu Thụy đang cảm thấy sa sút chợt phát hiện thống khổ trong kinh mạch đang dần tiêu tán.
Từ đau nhức kịch liệt đến mơ hồ đau, nhưng mà chỉ trong mấy hơi thở.
Sau đó, đau đớn gì cũng tan thành mây khói.
Hắn đã sống lại lần nữa!
Phiền muộn lúc trước không còn sót lại gì cả, chỉ còn lại cảm kích đối với Lục Kiến Vi và A Điều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-682.html.]
Thật sự là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nan mà.
Sau khi A Điều chữa trị xong một người, đã có hiểu biết càng sâu sắc hơn về châm pháp, lòng tin tăng lên gấp bội, tốc độ hạ châm cũng càng nhanh.
"Ngươi đã hoàn toàn nắm giữ châm pháp rồi, tất cả những người còn lại đều giao cho ngươi.” Lục Kiến Vi không có ý định ở lại lâu, dặn dò vài câu rồi rời khỏi y lư.
Trở lại chủ viện, Thượng Quan Dao và Tiểu Đào đang ở ngoài viện đợi nàng.
"Sao không đi vào?” Lục Kiến Vi hòa khí hỏi.
Trải qua một hồi đại loạn, bởi vì kinh hãi mà thân thể Thượng Quan Dao không được khoẻ, sau khi nghỉ ngơi mấy ngày ở tiểu viện, mới có sức lực xuống giường, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, gương mặt càng gầy gò thêm mấy phần.
"Lục tỷ tỷ, ta có lời muốn nói với ngươi.” Hai tay Thượng Quan Dao níu lấy ống tay áo: “Ta biết ngươi không ở chủ viện, cũng không tiện đi vào quấy rầy.”
Lục Kiến Vi dẫn hai người vào phòng, dặn Tiết Quan Hà bưng nước trà và đồ ăn vặt lên.
"Ngươi muốn nói cái gì?”
Thượng Quan Dao nắm chặt khăn ttay, thấp giọng nói: "Ta phát hiện có người không thích hợp.”
"Người nào?”
"Lúc tỉ thí lôi đài, hắn ngồi bên cạnh ta và Tiểu Đào, nghe ngóng thông tin của ngươi từ chúng ta. Ngày đó lôi trận đại loạn, võ giả g.i.ế.c thành một đống, ta rất sợ hãi nên trốn ở đằng sau chỗ ngồi, thì thấy hình như hắn búng ngón tay một cái, người g.i.ế.c tới đã bay ngược trở về."
Lục Kiến Vi kinh ngạc trước sự nhạy bén của nàng, cố ý nói: "Có lẽ là ngươi nhìn lầm?”
"Không đâu.” Thượng Quan Dao rất kiên định: “Mặc dù ta không biết võ công, nhưng cũng không phải cái gì cũng không hiểu, theo Tiểu Đào nói võ giả g.i.ế.c về phía chúng ta là cấp sáu, bên cạnh chúng ta cũng không có người nào khác có thể giúp, ngoại trừ hắn, còn có ai?”
"Ta đã đồng ý với cha ngươi, sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện ở lôi trận.” Lục Kiến Vi nói.
Nàng đã dặn dò Tiểu Khách thời khắc chú ý tới Thượng Quan Dao, chỉ cần nàng gặp phải nguy hiểm thì sẽ dùng đạo cụ để cứu nàng.
Thượng Quan Dao khẽ chau mày lại: "Lục tỷ tỷ, ta biết lôi trận có cao thủ của sư môn ngươi tọa trấn, nhưng lúc đó lôi trận loạn thành một nùi, tất cả mọi người đều đang đánh đánh g.i.ế.c giết, vị cao thủ kia không có khả năng chỉ để ý tới một mình ta, hơn nữa trực giác của ta cảm thấy không thích hợp.”
"Tiểu Khách, có chuyện này sao?” Lục Kiến Vi hỏi ở trong lòng.