Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 669
Cập nhật lúc: 2024-10-10 06:15:11
Lượt xem: 72
Với năng lực của trung kỳ cấp tám mà có thể c.h.é.m g.i.ế.c với hậu kỳ võ vương đến giờ vẫn chưa thấy yếu thế, Lục chưởng quầy đúng thật là khiến mọi người thán phục.
Thượng Quan Hoài có lòng muốn lên giúp Lục Kiến Vi, nhưng mà Thượng Quan Dao và Tiểu Đào vẫn đang ở đó, hắn vốn không yên tâm.
Yến Bất Du, Kim Hoàn Nhung ban đầu đều muốn lên làm thịt Trang Văn Khanh, nhưng bây giờ sát thủ không ngừng kéo đến, họ không thể không ở lại bảo vệ đệ tử nhà mình.
"Lục chưởng quầy, sao bậc thầy cấp chín của ngài vẫn chưa ra tay vậy?" Trang Văn Khanh sảng khoái hưởng thụ thú vui khống chế cục diện: "Trang mỗ vẫn rất tò mò về sư môn của ngài, hay là để tiền bối ra gặp mặt chư vị hào hiệp?"
Lục Kiến Vi đang tập trung đối địch, nghe thấy cũng không có cách nào đáp lại hắn.
Tên này vốn muốn làm nàng mất tập trung, để nàng lộ kẽ hở, thua võ vương mặt nạ, mất đi năng lực phản kháng.
"Chư vị cũng không nên trách ta, lần này ta tới chính là muốn thăm dò lai lịch của Lục chưởng quầy, ai bảo sư môn của nàng thần bí khó tìm, Thiên Lý Lâu bọn ta cũng không thể thất bại mãi được, mọi người nói có đúng không?"
Mọi người: "..."
"Ngươi muốn thăm dò lai lịch, cần dồn nhiều người vào chỗ c.h.ế.t như vậy sao?" Ứng Trầm của Võ Lâm Minh lạnh lùng nói: "Trang Văn Khanh, ta thấy mục đích của ngươi không chỉ như vậy."
Hắn bay lên, ánh kiếm như cầu vồng.
"Vô Miên, trông coi sư đệ sư muội ngươi cho tốt."
Ứng Vô Miên nghiêm túc: "Yên tâm."
Đỉnh phong cấp bảy và trung kỳ cấp tám, nhìn như không có phần thắng, nhưng mà Ứng Trầm vốn không thành danh nhờ tu vi, kiếm thuật tuyệt đỉnh của hắn mới là kỹ năng chiến thắng.
Hai người nhanh chóng sáp vào đánh nhau.
Tiểu Khách: "Vi Vi, Ứng Trầm vậy mà lại ra tay."
"Dù sao hắn cũng là người của Võ Lâm Minh, có nghĩa vụ và trách nhiệm này." Lục Kiến Vi nói thầm trong lòng: "Tuy khách điếm và Võ Lâm Minh khập khiễng, nhưng cũng chung đường, hắn là đường chủ của Tử Vi Đường, nhất định phải đặt Võ Lâm lên đầu."
Ứng Trầm ra tay không phải là đang giúp nàng, mà là đang giúp Võ Lâm Minh.
Huống gì hắn có con trai cấp bảy Ứng Vô Miên bảo vệ đệ tử, còn những trưởng lão tông môn khác chỉ một mình lãnh đạo, không có thủ hạ dùng được, chỉ có thể tự mình bảo vệ, không thể ra tay.
"Vi Vi, một nhóm sát thủ c.h.ế.t trong chủ viện, tiền trong sổ sách tụt rất nhanh."
"Đợi một chút." Tâm pháo của Lục Kiến Vi vận chuyển cực nhanh, nội lực không ngừng tái sinh: "Mai Tư Hiền đang làm gì?"
"Hắn đang quan sát."
"Một tên quan văn không có võ công, gan lại lớn."
Tiểu Khách đột nhiên nói: "Ôn Thủ Phú rời khỏi chủ viện rồi."
"..." Lục Kiến Vi hơi ngừng một chút, khẽ cười thành tiếng: "Đúng là không nghe lời."
Vân Mộng Hạ Vũ
Trang Văn Khanh không ngồi im chờ chết.
Hắn vừa nghênh chiến Ứng Trầm, vừa điều khiển sát thủ hình nộm tấn công về phía đệ tử Võ Lâm Minh.
Sát thủ có kẻ cấp sáu cũng có kẻ cấp bảy, Ứng Vô Miên chỉ là cấp bảy, nhất thời được chỗ này hở chỗ kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-669.html.]
"Ứng đường chủ, ngươi muốn mở to mắt nhìn con trai và đồ đệ c.h.ế.t ở đây?"
Mũi kiếm của Ứng Trầm hơi dừng, trái lại chiêu thức càng hung hiểm hơn.
Hách Liên Tuyết buông sáo ngọc ra, cầm lấy tỳ bà từ tay người dưới.
Trong các kỹ năng võ công nàng học, tỳ bà khúc mới là thứ uy lực nhất.
Khả năng khống chế lòng người vượt xa sáo, chỉ là nàng vẫn chưa hoàn toàn khống chế, nên rất ít khi gảy đàn.
Tiếng đàn nhẹ nhàng quẩn quanh tràn ngập võ đài, một sức mạnh trấn an lòng người xâm nhập vào nội tâm, sát ý điên cuồng dần biến mất, thay vào đó là bình an và hòa thuận.
Thế tấn công mù quáng của sát thủ chậm lại, gương mặt trở nên vặn vẹo.
Cổ trùng trong hình nộm sát thủ nghe theo bản năng khiến họ không thể tiếp tục g.i.ế.c chóc, nhưng mà khúc tỳ bà cả Hách Liên Tuyết lại khiến họ không nhịn được suy nghĩ muốn bỏ vũ khí xuống.
Chỉ là tu vi của Hách Liên Tuyết vẫn chưa đến nơi đến chốn, không thể công kích tinh chuẩn, trừ cao thủ cấp bảy cấp tám, tất cả những người còn lại trên lôi đài đều bị ảnh hưởng, không muốn tiếp tục c.h.é.m giết.
Mặc dù vậy, áp lực của Ứng Vô Miên cũng giảm đi.
Hắn tiếp tục tiếp chiến sát thủ cấp bảy.
Mọi người thầm nghĩ: Ban nãy đã trách oan Hách Liên cô nương rồi, thứ khiến mọi người điên cuồng không phải là tiếng sáo của nàng mà là Trang Văn Khanh.
Khúc tỳ bà của nàng quá kịp thời.
Nhóm cao thủ thấy vậy, đồng loạt tấn công Trang Văn Khanh.
Không thích bát phương khách điếm là một chuyện, xử lý tai họa võ lâm lại là một chuyện khác.
Trang Văn Khanh cười lạnh: "Hách Liên cô nương, ngươi vậy mà lại khác cha ngươi. Nhưng mà cũng chỉ thế thôi."
Hắn liều mạnh điều khiển cổ trùng hoàng, ra lệnh sát thủ hình nộm phá vỡ khống chế của khúc nhạc, không tiếc mạng tấn công về phía Hách Liên Tuyết. Các võ giả vốn bị cố định huyệt đạo, bị tình cổ ảnh hưởng lại hiện lên biểu cảm điên cuồng, không để ý đến kinh mạch tổn thương, mạnh mẽ đ.â.m thủng huyệt đạo, chạy về phía Hách Liên Tuyết đang ôm đàn tỳ bà.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Đệ tử Tiêu Dao Tông vô cùng khiếp sợ, vừa ngăn cản những võ giả điên cuồng, vừa nhìn về phía Hách Liên Tuyết.
Vừa rồi họ còn nghĩ là Hách Liên Tuyết đàn tỳ bà đúng lúc, nhưng bây giờ lại chần chừ không chắc.
Vì sao những người này đều lao về phía Tuyết sư tỷ?
Rốt cuộc trên người Tuyết sư tỷ có bí mật gì?
Tạ Đồng Sơ quay người lại, vung nội kình đẩy lùi sát thủ và các võ giả trẻ tuổi, các cao thủ còn lại cũng vì lo lắng đệ tử nhà mình bị thương, cũng cùng lùi về ngăn cản, bỏ qua cơ hội tốt nhâts vây g.i.ế.c Trang Văn Khanh.
"Tạ Đồng Sơ." Triệu Hiến đón lấy Triệu Thụy nôn ra m.á.u bay đến, giận dữ: "Ngươi còn cần che chở cho Hách Liên Tuyết mê hoặc lòng người sao?"
Tạ Đồng Sơ lạnh lùng nói: "Ngu xuẩn."
"Ta thấy kẻ ngu xuẩn là ngươi." Triệu Hiến thăm dò kinh mạch của Triệu Thụy, nhận ra kinh mạc đã bị tổn thương, đan điền cũng nguy cấp, đau lòng không kiềm được giận: "Ta thấy nàng chính là kẻ gây họa."
Tinh thần lực trong lòng bàn tay vung ra lao thẳng đến mặt Hách Liên Tuyết, khúc tỳ bà bị chậm một nhịp.
Sát thủ vừa thoáng bị khống chế lại tấn công mạnh mẽ.
Tạ Đồng Sơ nâng phất trần lên ngăn cản Triệu Hiến tấn công, trầm giọng nói: "Ta bảo vệ ngươi, tiếp tục gảy đàn."
Hách Liên Tuyết nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đầu ngón tay nhanh chóng gảy đàn, tiếng đàn như châu như ngọc vang bên tai mọi người.