Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 660
Cập nhật lúc: 2024-10-10 06:14:57
Lượt xem: 24
“Cũng chỉ như vậy thôi, xem chẳng có một chút thú vị nào.” A Nại lộ ra biểu cảm vô cùng nhàm chán.
Lương Thượng Quân: “…”
Hắn lại hỏi Yến Phi Tàng: “Vừa rồi ta chiến đấu như thế nào?”
Yến Phi Tàng đáp đúng sự thật: “Thân pháp tinh diệu, không hề có sơ hở.”
“Không hổ là đao khách đệ nhất giang hồ, ăn nói luôn rất dễ nghe.”
“Chỉ có điều, thật sự không thú vị.”
“…”
Lương Thượng Quân buồn bực ngả lưng dựa về sau, con đường hắn đi cũng không phải chiêu số đại khai đại hợp.
Không phải chỉ cần có thể khống chế kẻ địch là được rồi sao.
Hắn đã rất lâu không có tỷ thí với người khác, lần này tới đột nhiên thật sự có chút mệt mỏi, hắn liền dựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc trọng tài tuyên bố bắt đầu hiệp tỷ thí tiếp theo, hắn cũng không quan tâm, thậm chí đến cả người đang thi đấu trên sân khấu là ai hắn cũng không biết.
Ánh mặt trời vừa lúc, thích hợp để ngủ.
Hắn lấy ra một gói đồ ăn vặt trống không, che hai mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ trong đấu trường náo nhiệt.
Đột nhiên, một tiếng sáo réo rắt truyền từ xa đến gần, không kiêng nể gì đánh vào màng nhĩ của hắn, khiến hắn tỉnh giấc ngay lập tức.
Là Hách Liên Tuyết sao?
Hắn kéo gói đồ ăn vặt xuống, mở mắt ra.
Trên đài có một nam một nữ đang đứng, nam võ giả mặc y phục đệ tử của thư viện Lô Châu, dáng người cao ráo mảnh khảnh, nữ võ giả mặc y phục màu trắng phấp phới, dung nhan vô cùng xinh đẹp.
Nhìn quanh bốn phía, có rất nhiều nam võ giả trẻ tuổi đang lộ ra ánh mắt si mê.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiếng sáo ngân vang quanh quẩn trên lôi đài, khiến không ít người lâm vào say sưa, kể cả đệ tử của thư viện Lô Châu trên sân khấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-660.html.]
Trước khi lên đài, hắn còn tràn đầy tự tin, dù sao thì hắn cũng được học ở thư viện Lô Châu, có thể nhìn ra khuyết điểm của đối thủ dễ dàng hơn những người khác.
Nhưng khi vừa lên đài, biết đối thủ của mình là Hách Liên Tuyết, cả người không tự chủ được mà kích động nhảy dựng lên.
Hách Liên Tuyết, đệ nhất mỹ nhân giang hồ, làm sao hắn có thể chưa từng nghe nói đến?
Ngay trong lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã yêu nàng một cách sâu sắc.
Trong lúc tiếng sáo vang lên, hắn thậm chí còn quên mất mình đang ở trên lôi đài, chỉ ngơ ngác ngóng nhìn nữ tử bạch y thắng tuyết tuyệt mỹ kia.
Hách Liên Tuyết: ???
Tiếng sáo của nàng đúng là có tác dụng mê hoặc lòng người, nhưng không phải đến mức đối thủ không có một chút phản kháng nào như vậy chứ?
Trang Văn Khánh: “Nếu như hai bên tiếp tục chiến đấu một cách thụ động thì sẽ xét như thi đấu không hợp lệ.”
Hách Liên Tuyết không còn cách nào khác, đành phải rút bội kiếm bên hông ra, vạt áo nhẹ tung bay đ.â.m về hướng cổ đối phương.
Đối phương vẫn không hề nhúc nhích, giống như con rối rơi vào bẫy rập không giãy giụa nữa, thậm chí còn chủ động đưa cổ về phía trước.
Trường kiếm đặt ngang trên cổ, sau ba hơi thở, đối phương vẫn không có phản kháng như cũ.
Trang Văn Khanh: “Hách Liên Tuyết của Tiêu Dao Tông chiến thắng.”
Mọi người: “…”
Toàn bộ mọi người bừng tỉnh, cũng lâm vào sự im lặng kéo dài.
Võ giả có nội lực thâm hậu giống như Lục Kiến Vim không hề bị tiếng sáo ảnh hưởng, nhưng đại đa số các nam võ giả trẻ tuổi, đều cầm lòng không đậu mà bị tiếng sáo mê hoặc tinh thần, ngay cả tên của mình là gì cũng đã quên mất.
Mặc dù nói âm công cũng là một võ kỹ đứng đắn, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy âm công mạnh mẽ như vậy.
Dường như có nơi nào không quá thích hợp.
Hách Liên Tuyết đi xuống lôi đài, lông mày hơi chau.
Một cơn ớn lạnh không thể giải thích được đột nhiên leo lên từ phía sau lưng, như thể có thứ gì đó đang âm thầm nhìn trộm.
Trong lòng nàng sinh ra một chút bất an.
Trang Văn Khanh liếc nhìn nàng một cái đầy ý vị thâm trường, tiếp tục bắt đầu trận tỷ thí tiếp theo.