Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 66

Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:50:02
Lượt xem: 72

Cơm trưa dùng được một lúc, Trương bá chợt hỏi: “Ngụy cô nương, quý trang chủ khi nào thì tới?”

Ngụy Liễu trong lòng nhảy dựng, Trương bá là đang muốn thẳng thắn đối mặt bọn họ ư?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng không khỏi nhìn về phía Lục Kiến Vi, thấy Lục Kiến Vi chuyên chú dùng bữa làm như không nghe thấy.

Yến Phi Tàng lại thành thật hỏi một câu: “Cái gì trang chủ?”

Hắn cả ngày bận rộn luyện đao, tâm trí vẫn còn bay bổng chưa kịp phản ứng.

Ngụy Liễu cảm khái, phong thái tự do tiêu sái của Yến đại hiệp đúng là làm người ta hâm mộ.

“Ta là đệ tử Nhàn Vân sơn trang, gia sư là Nhàn Vân sơn trang trang chủ.”

“Ừm.” Yến Phi Tàng vùi đầu tiếp tục hốc cơm.

“……”

“Ngụy cô nương.” Trương bá khuyên nàng: “Hung thủ diệt môn Bạch Hạc sơn trang còn chưa tra được, ta cùng A Thù không muốn gây nguy hiểm cho Tống trang chủ, ngươi không ngại viết thư truyền về, nói chúng ta đã nhận thành ý của ngài ấy.”

“Sư phụ cùng Nhạc trang chủ là hảo hữu tình thâm, người không đành lòng nhìn các ngươi lang bạt bên ngoài, cũng chính vì hung thủ vẫn chưa điều tra ra được nên sơn trang mới càng muốn bảo hộ cho các ngươi.” Ngụy Liễu bất đắc dĩ nói: “Đây là mệnh lệnh của sư phụ.”

“Bạch Hạc sơn trang?” Yến Phi Tàng lại ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Các ngươi là người của Bạch Hạc sơn trang?”

Nhạc Thù gật đầu: “Cha ta là trang chủ.”

“Ừm.” Yến Phi Tàng nuốt xuống một ngụm cơm: “Mạng các ngươi rất lớn.”

“……”

Ngưu Cường đến đũa cũng không dám vươn ra gắp đồ ăn. Hắn chỉ là một thôn phu hương dã, hắn thật sự không muốn nghe bí mật võ lâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-66.html.]

“Ngụy cô nương có điều không biết, hiện giờ trên giang hồ có tin đồn nói Bạch Hạc sơn trang bị diệt là bởi vì tàng bảo đồ, tìm được tàng bảo đồ là có thể lấy được bảo vật, ngoại trừ vàng bạc châu báu ra còn có linh dược trị bách bệnh.” Trương bá biểu tình nghiêm túc.

Ngụy Liễu kinh ngạc chớp mắt: “Sao có thể?!”

“Vớ vẩn.” Yến Phi Tàng nghiêm khắc phê bình: “Nếu thực sự có bảo vật đã sớm bị Bạch Hạc sơn trang tìm được rồi, còn có thể truyền đến bây giờ cho người khác biết?”

“Nhưng người trên giang hồ không tin.” Trương bá lắc đầu thở dài.

Lục Kiến Vi buông chén đũa, cười tủm tỉm nói:

“Có lẽ vài ngày nữa khách điếm sẽ nghênh đón khách nhân đến từ ngũ hồ tứ hải, mọi người đều lấy lại tinh thần, tranh thủ vì khách nhân tạo danh tiếng tốt.”

Mọi người: “……”

Buổi chiều, Đào Dương cùng Huyền Kính Sứ đưa xong tin quay về khách điếm, biết được Trương bá và Nhạc Thù đã bộc lộ thân phận, không khỏi kinh ngạc nhìn nhau.

Tại sao lại đột ngột như vậy? Nhưng không lâu sau bọn họ liền biết được nguyên do.

Án diệt môn Bạch Hạc sơn trang vốn cũng không có bao nhiêu người chú ý, cũng không có người cố tình đi hỏi thăm tin tức Nhạc Thù. Vị Tống trang chủ kia vì để tránh tiết lộ tin tức, phòng ngừa hung thủ nhổ cỏ tận gốc chỉ bí mật cho người tìm kiếm tung tích hai người.

Huyền Kính Tư tiếp nhận án kiện cũng sẽ không thông báo tiến triển vụ án cho khách nhân giang hồ.

Án này vốn sẽ lặng yên không một tiếng động mà kết thúc, không ngờ hai người Lữ Tào không biết nghe phong phanh từ đâu lại muốn đi bắt Nhạc Thù và Trương bá.

Nhân lúc ở khách điếm buồn chán quyết định khuấy động phong ba, cố tình phát tán tin tức giả, chỉ sợ thiên hạ chưa loạn.

Đương nhiên tin này có phải do hai người Lữ Tào phát tán hay không còn phải đợi khảo chứng, trước mắt chỉ là suy đoán của đám người Lục Kiến Vi.

Đôi sư huynh muội Nhàn Vân sơn trang cùng ba người Huyền Kính Tư đều muốn mang Trương bá và Nhạc Thù đi, nếu không có tin đồn trong giang hồ, hai bên sẽ lựa chọn đánh một trận, thắng thua quyết định điểm đến của bọn họ.

Nhưng hiện tại sự việc đã mất khống chế.

Tin tức tàng bảo đồ truyền ra, nhân mã khắp nơi nghe tin lập tức hành động, bọn họ không thể dưới sự truy kích của nhiều thế lực như vậy thành công bảo vệ hai người Nhạc Thù Trương bá.

Nếu hung thủ nhân cơ hội nhổ cỏ tận gốc, bọn họ thật sự không gánh nổi trách nhiệm.

Loading...