Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 652
Cập nhật lúc: 2024-10-10 06:14:45
Lượt xem: 59
Cũng không phải là tất cả võ giả đều có thể khống chế chính xác thế võ của mình, có thể lập tức rút chiêu khi đối thủ nói “nhận thua”.
Việc bị thương trên lôi đài không phải là ít.
Không chỉ có bản thân võ giả không kiềm được, trọng tài cũng không thể làm được chuyện ra tay trong nháy mắt, mặc dù ra tay nhưng đối phương cũng đã bị một ít thương.
Mới vừa rồi Trang Văn Khanh không ra tay vậy người ra tay chính là vị tiền bối nào? Tại sao không thấy dấu vết?
Lục Kiến Vi từ từ hỏi: “Trang lâu chủ là đang ngủ gật sao? Nếu không phải vị thiếu hiệp này mua cam đoan của khách điếm, chỉ sợ đã mất đi tính mạng.”
“Xin lỗi, già cả mắt mờ, chưa kịp.” Trang Văn Khanh chắp tay: “Cảm tạ tiền bối của khách điếm âm thầm bảo vệ.”
Trong lòng võ giả ở đây lập tức nóng lên.
Cam đoan của khách điếm thật sự có tác dụng!
Nếu bọn họ có thể so chiêu ở trên lôi đài mà không có nỗi lo về sau thì có phải có thể càng dễ dàng lĩnh ngộ được bản chất của võ kỹ hay không?
Có lẽ có người sẽ muốn ngộ đạo trong thời khắc sống chết, nhưng đa số võ giả sẽ không kích phát ra tiềm năng gì khi rơi vào đường cùng mà chỉ biết đau khổ chờ đợi cái c.h.ế.t buông xuống.
Thay vì chờ đợi một sự ngộ đạo mơ hồ, không bằng giữ mạng lại tiếp tục nghiên cứu võ kỹ.
Nói không chừng trên lôi đài của Bát Phương khách điếm, thật có thể dùng hết toàn lực tăng lên cảm ngộ đối với võ kỹ.
Một ít võ giả trẻ tuổi chờ đợi thi đấu bắt đầu rục rịch, liên tục dò hỏi tiểu nhị của khách điếm giá cả của cam đoan, nghe nói một sợi dây thừng 500 lượng thì có người hơi do dự, cũng có người trực tiếp mua.
Tiểu nhị của khách điếm thừa cơ đề cử hẹn trước chữa bệnh, những võ giả trẻ tuổi tiếc mạng rất muốn mua nhưng mà trong túi đã không có bao nhiêu tiền, mua không nổi.
Có người nói: “Nếu đã mua cam đoan, thì sao còn mua cái này?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-652.html.]
“Đúng vậy, cam đoan đã bảo đảm sẽ không có việc gì thì chắc chắn không cần y sư.”
Tiểu nhị cười cười giải thích: “Cam đoan chỉ có thể bảo đảm võ giả dự thi sẽ không mất mạng chứ không cam đoan sẽ không bị thương. Mới vừa rồi Trang lâu chủ không phải cũng không kịp phản ứng sao? Hắn chính là Võ Vương cấp tám.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi người: “…”
Cao thủ của các tông ở đây, đều nghe được lời “trào phúng” của tiểu nhị, sôi nổi nhìn về phía Trang Văn Khanh ở ghế trọng tài.
Vẻ mặt Trang Văn Khanh không thay đổi, nho nhã hiền hoà mà tuyên bố: “Trận đầu thi đấu, Dương Từ thắng.”
Mọi người lập tức lại bị hắn kéo trở lại cuộc thi đấu.
Võ sư cấp bốn thi đấu ít có xuất sắc, đa số năng lực khi vào trận của bọn họ yếu, phản ứng chậm, cũng chưa hiểu hết võ kỹ, đánh nhau như con nít múa kiếm mỗi trận đều kết thúc rất nhanh, cực kỳ không thú vị.
Trang Văn Khanh: “Trận thi đấu thứ 19 bắt đầu, Hứa Thừa của Võ Lâm Minh với Tiết Quan Hà của Bát Phương khách điếm.”
Dưới đài quần chúng lập tức háo hức.
Bọn họ không biết Hứa Thừa, nhưng đối với Tiết Quan Hà thì rất quen thuộc.
Đại đệ tử dòng chính của Lục chưởng quầy Bát Phương khách điếm, võ kỹ thừa hưởng từ Lục chưởng quầy, mười sáu tuổi mới vào võ đạo, đến nay không quá một năm rưỡi mà đã bước vào cảnh giới võ sư cấp bốn.
Nói một câu tuổi trẻ tài cao cũng không quá đáng.
Tất nhiên, mấu chốt nhất chính là hắn đã bái một sư phụ tốt.
Chỉ cần được chỉ bảo của Lục chưởng quầy thì võ kỹ tiến bộ là cực nhanh, như Yến Phi Tàng ở khách điếm đã hơn một năm từ cấp sáu sơ kỳ nhảy đến cấp sáu hậu kỳ, dường như rất nhanh sẽ phải bước vào cảnh giới Võ Vương cấp bảy.
Nghĩ đến những chuyện này, thêm chuyện “chỉ dạy võ kỹ ở trường luyện võ”, “Khổng Hâm một đêm đột phá”, mọi người đối với khách điếm càng thêm tò mò.
Lục chưởng quầy rốt cuộc đến từ môn phái nào?
Tiết Quan Hà cầm theo đao bay lên lôi đài, “Nhạn Quá Vô Ngân” không tính là tuyệt kỹ gì những cũng là khinh công hiếm gặp.