Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 65
Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:50:01
Lượt xem: 65
“Có người cố ý phát tán tin tức, chính là vì muốn khắp nơi tranh đoạt, nhân cơ hội đục nước béo cò.” Lục Kiến Vi nói: “Có điều đối với ngươi và A Nhạc mà nói không phải là chuyện xấu.”
Trương bá suy nghĩ một lúc liền hiểu ra, thần sắc càng thêm cung kính.
“Ta và A Thù sau này liền dựa vào Lục chưởng quầy.”
Lão không hề xưng hô “Thiếu trang chủ”, trên đời đã không còn Nhạc thiếu trang chủ.
“Được thôi.” Lục Kiến Vi dừng một chút, tò mò hỏi: “Trên người các ngươi thật sự không có bản đồ cơ quan hay tàng bảo đồ gì sao?”
Trương bá lắc đầu: “Thật sự không có. Nhưng cũng có thể là ta mắt kém vụng về nhìn không ra, chưởng quầy nếu không chê có thể giúp chúng ta nhìn thử xem?”
“Cũng được.” Lục Kiến Vi rất hài lòng lời của Trương bá.
Nàng xem nhiều phim truyền hình và tiểu thuyết, cũng biết những vật này nói không chừng có thể giúp ích được cho mình.
Không lâu sau Trương bá cùng Nhạc Thù đi tới, trong n.g.ự.c ôm mấy món đồ mang theo sau khi rời khỏi Bạch Hạc sơn trang.
Vài bộ y phục cũ sắp rách, mồi lửa, còn có một quyển sách cũ tên Tương Tác Tập Chú.
“Ngươi chạy trốn còn mang theo sách?” Lục Kiến Vi mở ra xem, xác định đúng thật là sách.
Nhạc Thù mắt lộ ra thương cảm.
“Thời điểm người xấu xuất hiện ta đang trốn trong thư phòng đọc sách, khi chạy trốn bèn tiện tay bỏ vào lồng ngực.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Trốn?”
“Cha ta không cho ta học những cái này, ta sợ cha bắt gặp.”
“Quyển sách này từ đâu mà có?”
“Ta tìm được trong góc thư phòng.”
“Cha ngươi nếu không cho ngươi học thứ này, tại sao nó lại xuất hiện trong thư phòng?”
“Không biết, lúc ta tìm thấy nó đã rất cũ rồi.”
Lục Kiến Vi kẹp lấy bìa sách, bìa sách rất tầm thường, không giống trong phim truyền hình có hai lớp, cả quyển sách tìm không ra một chút dấu vết bản đồ được cất giấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-65.html.]
Có lẽ nội dung trong sách cất giấu mật mã, nhưng nàng xem không hiểu.
“Không được để cho người khác thấy quyển sách này, cất đi.”
Nhạc Thù ngoan ngoãn gật đầu: “Ta nghe lời chưởng quầy tỷ tỷ.”
Cuối giờ Tỵ, Ngưu Cường mồ hồi đầy đầu chạy tới khách điếm.
Hắn là người trồng rau trồng hoa mà Trương bá tìm tới, Lâm Nguyệt Thôn cũng có thôn dân khác biết trồng, nhưng thôn dân nghe nói khách điếm có khách nhân giang hồ thì đều không muốn lại đây.
“Trương bá, ta cố ý tìm trưởng bối hỏi, đất đai chung quanh khách điếm không thích hợp trồng lương thực, nhưng miễn cưỡng vẫn trồng được rau, ta còn thỉnh giáo thợ trồng hoa lành nghề trong thôn, trồng hoa cũng không được.”
Trương bá rất hài lòng thái độ của hắn, hòa ái hỏi: “Không còn cách nào khác sao?”
“Có thì có nhưng có thời gian này còn không bằng tìm mảnh đất phì nhiêu hơn trồng chút lương thực.” Ngưu Cường thành thật cười đáp.
“Cách gì?”
“Bón phân cho đất. Đáng tiếc mảnh đất lớn như vậy nhưng không có cỏ cây nào, nếu không có thể dùng lá cây rụng làm phân bón. Nếu thật sự muốn bón phân thì không đáng.”
Trương bá nghe xong đi bẩm báo cho Lục Kiến Vi.
“Đây là công trình lớn, trách không được thôn dân đều từ bỏ.” Lục Kiến Vi không lùi bước, ngược lại chờ mong nói: “Xung quanh không tìm được phân bón có thể mua, chỉ cần có tiền không gì không làm được.”
“Cho dù bỏ tiền thuê người thì những nông phu đó cũng không nhất định có đủ sức, chỉ riêng xới đất cũng đủ làm mọi người kiệt sức.”
Lục Kiến Vi cười cười.
“Khách điếm chuẩn bị đón tiếp một đoàn khách mới, chắc hẳn bọn họ ai nấy thân thể cường tráng, tinh lực vô hạn.”
Trương bá: “……”
Hắc, lão thật lòng không nghĩ tới việc này!
Thân phận đã bại lộ, Trương bá cùng Nhạc Thù cũng không còn che giấu.
Buổi trưa, Ngụy Liễu một mình xuống lầu dùng cơm. Nàng cũng đã nghe nói đêm qua có ba Huyền Kính Sứ tới khách điếm, nhưng cũng không để trong lòng.
Phe phái giang hồ xưa nay không thích kết giao cùng Huyền Kính Tư, nhưng lại e ngại võ lực chỉ huy sứ nên có đôi khi không thể không thoả hiệp.
Trên bàn ăn xuất hiện thêm một người là Ngưu Cường, Ngụy Liễu cũng không hỏi nhiều.