Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:49:58
Lượt xem: 74
Huyền Kính Tư lúc mới vừa thành lập nhân thủ không đủ, cấp bậc cũng không nghiêm mật. Sau khi trải qua mười mấy năm phát triển chỉ có một chỉ huy sứ, hai phó chỉ huy sứ, thiết lập màu sắc là tử y sứ, hồng y sứ, thanh y sứ, hôi y sứ.
Dựa theo cấp bậc võ giả giang hồ, cấp ba và dưới cấp ba là hôi y sứ, cấp bốn là thanh y sứ, hồng y cấp năm, tử y cấp sáu, lên nữa thì là phó chỉ huy sứ và chỉ huy sứ.
Khách tới ngoài viện là một vị thanh ý sứ và hai vị hôi y sứ.
Huyền Kính Tư ở trên giang hồ không được nhiều người hoan nghênh, nhưng hình tượng trong lòng bá tánh tầm thường lại không tệ lắm.
Tiết Quan Hà mặt lộ vẻ tươi cười: “Ba vị khách quan, mời vào.”
Thanh y sứ dẫn đầu đi vào, ánh mắt sắc bén đảo qua cả tòa khách điếm.
Bên trong khách điếm còn có ba vị võ giả cấp bốn và một vị võ giả cấp hai.
Tiểu tử mở cửa vừa rồi chưa tới cấp một.
—— Lục Kiến Vi công pháp đặc thù, Yến Phi Tàng cấp bậc cao, bọn hắn không thể phát hiện.
Tiết Quan Hà cài lại chốt cửa viện môn, sau đó dẫn ba người vào thính đường.
“Khách quan muốn ở trọ sao?”
Một hôi y sứ trả lời: “Một gian thượng phòng, hai gian thứ phòng.”
Vóc dáng hắn nhỏ bé lanh lẹ, âm vọng bén nhọn.
Tiết Quan Hà nở nụ cười thương nghiệp, cười nói: “Thượng phong một đêm năm lượng bạc, thứ phòng một đêm 500 văn.”
Nhất định lại bị nghe mắng hắc điếm, việc này trải qua nhiều cũng thành quen.
Quả nhiên một hôi y sứ thân hình cao lớn quát nói: “Tiền thuê cao như vậy, các ngươi không phải là khách điếm chứ?”
Tiết Quan Hà kiên nhẫn giải thích: “Tiểu điếm mở ở vùng hoang dã vì để tiện cho lữ khách không kịp vào thành, chung quanh không một ngọn cỏ, thực phẩm trong khách điếm cũng phải vận chuyển hai mươi dặm, tiền vốn khách điếm cao cho nên cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, mong khách quan thứ lỗi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-63.html.]
Hắn đã quên bản thân lúc trước cũng bị cái giá này dọa sợ tới mức trốn về trong thành.
“Ngươi ——”
“Thôi.” Thanh y sứ ngăn lại thủ hạ, ánh mắt sắn bén nhìn Tiết Quan Hà: “Một gian thứ phòng là được rồi.”
Tiết Quan Hà thở phào một hơi.
“Tiền phòng 500 văn, tiền thế chấp 500 văn.”
Thanh y sứ ra hiệu cho hôi y sứ dáng người thấp bé, hôi y sứ không tình nguyện móc ra một lượng bạc vụn.
Tiết Quan Hà đưa chìa khóa dặn dò: “Lầu hai sườn đông phòng thứ nhất, mời.”
Ba người vào phòng, Tiết Quan Hà bưng lên một ấm trà khách khí nói: “Khách quan có gì yêu cầu cứ xuống lầu sai sử.”
“Đêm nay không có việc gì gọi ngươi, lui xuống đi.” hôi y sứ vóc dáng cao lớn nói.
Tiết Quan Hà nhận lệnh lui ra.
Ba người đóng hết toàn bộ cửa, thanh y sứ ngồi bên cạnh bàn, hai vị hôi y sứ sóng vai đứng trước mặt hắn.
“Thượng sứ, nơi này nhất định là hắc điếm, chúng ta cần phải cẩn thận.” hôi y sứ thấp bé hạ giọng.
Thanh y sứ rót một chén trà nóng gật đầu nói: “Khách điếm này quả thật không tầm thường, ngoại trừ ta ra còn có ba võ giả cấp ba, chúng ta mang nhiệm vụ trong người chớ gây chuyện linh tinh. Nghiệm độc.”
Nước trong trà trong suốt, một cây ngân châm đặt vào trong ly, vài giây sau vẫn chưa biến sắc. hôi y sứ thấp bé lại cẩn thận ngửi ngửi.
“Thượng sứ, trà này không độc, cũng không có mê dược.”
“Ừm.” Thanh y sứ vẫn chưa uống, đột nhiên nói: “Các ngươi có còn nhớ tin tức trưa hôm nay nghe được trên trấn không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thuộc hạ nhớ.” hôi y sứ cao lớn trả lời: “Trong quán trà có không ít người đang nghị luận Thiếu trang chủ Bạch Hạc sơn trang cùng một lão bộc đang cư trú tại một khách điếm ở ngoại thành Vọng Nguyệt Thành, trên người bọn họ mang theo tàng bảo đồ của Bạch Hạc sơn trang, chỉ cầm tìm được tàng bảo đồ là có thể lấy được bảo vật.”
“Bảo vật không chỉ có vàng bạc châu báu mà còn có dược liệu cực kỳ trân quý, nghe nói có thể cải tử hoàn sinh, còn có thể giải thiên hạ kỳ độc.” hôi y sứ thấp bé nói tiếp.
Thanh y sứ hỏi: “Chúng ta cách Vọng Nguyệt Thành hai mươi dặm, bên ngoài Vọng Nguyệt Thành rốt cuộc có bao nhiêu khách điếm?”