Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 616
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:28:10
Lượt xem: 41
Lục Kiến Vi thay một cái bình gốm, mua một chiếc vòng tay ở trong thương thành, chiếc vòng được trang trí bằng hạt lưu ly ngũ sắc, hạt châu trống rỗng, chia thành hai phần trên dưới, có thể mở ra, trên nắp có lỗ thoát khí.
Đây là nhà mới của Tiểu Vụ.
Lưu li không trong suốt, người ngoài không thể nhìn thấy cổ trùng sống ở bên trong. Sau khi trở thành Cổ Vương cấp tám, hình thể của Tiểu Vụ ngày càng nhỏ lại, không khác gì hạt đậu nành, đeo vừa vặn trên cổ tay.
Từ Giang Châu đến Phong Châu, tốn thời gian khoảng một tháng.
Cả chuyến đi đều thông thuận không bị ngăn trở, cuối tháng ba đã đến cửa hàng chính ở Phong Châu.
“Ta không nhìn lầm chứ? Đây thật sự là khách điếm lúc ban đầu sao?” Tiết Quan Hà ngồi ở trên lưng ngựa, kinh ngạc vạn phần: "Cha mẹ viết thư nói với ta rằng bề ngoài được thay đổi rất lớn, lúc đó ta còn không tin.”
Vùng đất đã từng hoang dã hiện giờ ruộng nương chỉnh tề, rừng cây tươi tốt.
Những bông hoa đón gió xuân lộ ra chồi nụ, nối tiếp nhau trải dài một vùng, dệt thành thảm xanh xanh điểm xuyết sao đỏ, hơi thở mùa xuân ập vào trước mặt.
Hoa cỏ cây cối xung quanh khách điếm đều được hao phí một lượng lớn sức lực dày công nhổ trồng, mời những người thợ trồng hoa tài nghệ cực kỳ tinh vi vun trồng và chăm sóc, sau hơn một năm, nó đã trở thành một phong cảnh xinh đẹp bên ngoài Vọng Nguyệt Thành.
Tòa nhà chính của khách điếm nằm ẩn mình giữa thảm cây cỏ xanh tươi, xung quanh là những ngôi nhà thấp tạo thành chúng tinh củng nguyệt, làm nổi bật tòa nhà chính càng cao lớn khí phái hơn.
Đi xuyên qua một con đường rộng lớn bằng phẳng, cuối cùng là cổng viện khách điếm.
Có hai người đứng ngoài viện, đang nhón chân mong chờ.
“Cha! Nương!” Tiết Quan Hà phi nhanh đến viện trước, lưu loát xuống ngựa, gương mặt tràn đầy ý mừng đi đến hoan nghênh.
“Cao lên rồi, cũng rắn chắc hơn.” Hai mắt Phạm Miên đỏ lên: "Đã khác rất nhiều so với trước kia.”
Tiết Bình Sơn vui mừng nói: “Người trẻ tuổi nên đi ra ngoài mạo hiểm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-616.html.]
“Muội muội đâu rồi ạ?” Tiết Quan Hà nhìn trái phải xung quanh: "Không phải trong thư nói nương sinh thêm một muội muội sao? Ta còn mang theo lễ vật đến cho nàng!”
Phạm Miên: "Ở trong nhà đấy, hôm nay là để đón gió tẩy trần cho Lục chưởng quầy và các ngươi, mang theo nó đi không tiện, khi nào ngươi rảnh thì hẵng về nhà gặp nó.”
Nàng đuổi Tiết Quan Hà ra, chào đón Lục Kiến Vi, mặt mày hớn hở.
“Đã hơn một năm không gặp, Lục chưởng quầy càng lúc càng rạng rỡ hơn người.”
“Phạm nương tử cũng rất toả sáng.” Lục Kiến Vi cười đáp: "Trong khoảng thời gian này các ngươi đã vất vả rồi.”
“Không vất vả không vất vả, được nhìn phần đất đai này thay đổi rất lớn, trong lòng ta cũng vô cùng cao hứng.”
Tiết Bình Sơn tiến lên nói: “Lục chưởng quầy, phí xây dựng ta đều làm theo lời dặn dò của ngươi, ghi chép từng thứ một vào danh sách, lát nữa sẽ lấy đến cho ngài xem.”
“Làm phiền rồi.” Lục Kiến Vi gật đầu.
Trước khi rời khỏi Phong Châu, nàng vốn định trực tiếp cấp kinh phí xây dựng cho Tiết gia, nhưng Tiết Bình Sơn từ chối, nói rằng chờ sau khi việc xây dựng hoàn thành sẽ đối chiếu kiểm tra lại.
Tiết gia cũng gánh vác rất tốt.
Hành động này của Tiết Bình Sơn chính là bán cho nàng một hảo ý, nhi tử được rèn luyện dưới tay nàng, dù sao hắn cũng phải bày tỏ chút gì đó.
Nếu như Lục Kiến Vi không đồng ý, ngược lại sẽ khiến hắn trằn trọc mất ngủ cho nên đã đồng ý.
Hiện giờ trở lại Phong Châu, tám ngàn mẫu đất được xây dựng hoàn thiện hơn so với trong tưởng tượng của nàng, trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ khuây khỏa.
Đây là cuộc sống điền viên mà nàng mong muốn.
Mỗi ngày dựa vào lầu ba nhìn ra phía phương xa, thứ ánh vào trong mắt không phải là vùng đất hoang dã trơ trụi, mà là trời xanh mây trắng, cỏ cây nối tiếp nhau, vô số đóa hoa tranh nhau khoe sắc, nghĩ đến thôi đã cảm thấy vừa lòng thích ý.
Mấy người Trương bá, Nhạc Thù đang định dẫn ngựa vào viện, Tiết Bình Sơn liền ngăn bọn họ lại: “Ngoài sân có chuồng ngựa mới xây, rất rộng rãi.”