Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 610
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:28:01
Lượt xem: 50
Võ Vương cấp bảy phun ra một ngụm máu, khàn giọng hỏi: "Không phải Bát Phương khách điếm rất thích tiền tài sao?”
"Huynh đài thật ngây thơ.”
"Ngươi có thể hỏi một câu xem tiền bối có để ý ngươi hay không.”
"Chờ c.h.ế.t đi, nói lời vô dụng làm gì.”
Võ Vương cấp bảy: “...”
Hắn lấy ra một cái cung nỏ nhỏ xinh từ trong ngực, châm ngòi mũi tên ngắn, ấn xuống cơ quan, mũi tên được đốt lửa lập tức xuyên về phía bầu trời đêm, phát ra tiếng vang động vù vù.
Là Xuyên Vân Tiễn!
Ánh mắt đám người sáng lên, tất cả đều chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
"Huynh đài, ngươi được đấy, lại có tầm nhìn xa trông rộng như thế."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Có phải bên ngoài khách điếm còn có người giúp đỡ ngươi hay không? Bọn họ có thể thay ngươi truyền tin tức ra không? Sẽ có người tới cứu chúng ta sao?”
Võ Vương cấp bảy ho một tiếng: "Không phải nói khách điếm có vào không ra sao? Cho dù có người tới cứu, cũng không thể không đi vào sao?”
"Vậy thì không giống, chúng ta là lặng lẽ đến, không ai biết, chỉ sợ võ lâm còn không biết chuyện này, Xuyên Vân Tiễn ngươi vừa xuất hiện, nói không chừng có thể hấp dẫn càng nhiều người phát hiện chúng ta."
"Không sai, huynh đài, ân cứu mạng dũng tuyền tương báo!”
Trong nội tâm Võ Vương cấp bảy lại bồn chồn.
"Mặc dù Cực Địa Kim Tằm là linh vật, nhưng lại bị chính đạo chán ghét mà vứt bỏ, cho dù hấp dẫn tới rất nhiều hiệp sĩ giang hồ, chúng ta cũng không chiếm lý đâu.”
"Là Bát Phương khách điếm không chiếm lý.” Bên trong nơi hẻo lánh một người lo lắng nói: “Chỉ là một cái khách điếm, không chỉ có cấp tám cao thủ làm chưởng quầy, còn có Võ Vương cấp chín làm chỗ dựa, có môn phái nào trong võ lâm có thể làm được? Chẳng qua là ta cảm thấy trong đó nhất định có kỳ quặc, nên cố ý đến dò xét chân tướng thôi.”
"Ý của ngươi là...”
"Xuỵt! Các ngươi không sợ chọc giận cao thủ tiền bối sao?”
Người ở trong góc kia nói: "Đã nhiều ngày như vậy, cũng không thấy tiền bối động thủ g.i.ế.c người, chúng ta xông vào khách điếm đều không bị giết, ta nói hai câu thì có làm sao?”
Đám người: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-610.html.]
Huynh đài, ngươi trâu bò!
Tiểu Khách phát sóng trực tiếp tình huống của khách điếm, Lục Kiến Vi nghe được lời này thì im lặng không nói gì.
Đám khách nhân giang hồ này dự đoán Bát Phương khách điếm sẽ không tùy ý g.i.ế.c người sao?
"Cái người tung tin đồn nhảm là khách điếm không chiếm lý cấp mấy?”
"Cấp năm.”
Lục Kiến Vi khẽ nhíu mày: "Cấp năm cũng dám tới cướp Cực Địa Kim Tằm?”
Cố ý đục nước béo cò, có khả năng cao là tới khách điếm gây sự.
Hắn nói hai câu, câu trước là muốn cho khách nhân giang hồ một lý do vu khống khách điếm, câu sau là muốn kích thích "tiền bối" trong khách điếm ra tay g.i.ế.c người.
Tất cả đều là vì khơi mào phân tranh.
Nếu khách điếm không g.i.ế.c người thì sẽ mất đi lực chấn nhiếp; còn nếu như khách điếm g.i.ế.c người, thì bất kể là có chiếm lý hay không, đều sẽ bị người ta chỉ trích.
Kẻ này khác với Võ Vương cấp chín g.i.ế.c người ở Giang Châu, lần đó khách nhân giang hồ vây công khách điếm ở Giang Châu là thật sự động sát niệm, mà những người này là vì tìm kiếm Cực Địa Kim Tằm ở Phong Châu mà xông vào khách điếm, không đến mức mắc tội chết.
Lục Kiến Vi dặn dò Tiểu Khách: "Thu lại tất cả vũ khí của bọn họ.”
Tiểu Khách hưng phấn nói: "Cuối cùng cũng bắt đầu kế hoạch rồi sao?”
"Ừ, sau đó lại phát cho bọn họ mỗi người một phần khế ước chuộc tội.” Lục Kiến Vi nhàn nhã chọc Tiểu Vụ ở bên trong bình: “Đều là sức lao động miễn phí, ta nào nỡ g.i.ế.c chứ?”
Nàng cho Tiểu Khách in một xấp khế ước, Phong Châu khách điếm khóa đạo cụ lại, Tiểu Khách có thể trực tiếp thả ra.
Tiểu Khách: "Không có vấn đề!”
"Giữ kẻ gây sự kia lại.”
"Đã rõ.”
Phong Châu khách điếm.
Sau khi Xuyên Vân Tiễn phát ra, mọi người nằm trong tuyết chờ đợi.
Đột nhiên, cửa sổ lầu ba khách điếm mở ra, từng trang giấy như hoa tuyết lộn xộn bay xuống, nhưng trước khi rơi xuống đất, lại chuẩn xác đưa tới trong tay mỗi người.
Tay chân Võ Vương cấp bảy vừa tới còn chưa bị đông lạnh nên rất linh hoạt, xốc tờ giấy lên, nương theo màu tuyết thấy rõ chữ viết trên đó.