Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 609
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:27:59
Lượt xem: 46
Đã tiêu hết rất nhiều học phí của Lục Kiến Vi.
Sau khi tiến vào cấp bảy, hình thể Tiểu Vụ càng ngày càng nhỏ nhắn, trên người ẩn hiện hoa văn màu vàng sậm, so với dáng vẻ sương mù mờ mịt đen như mực trước kia thì xinh đẹp hơn rất nhiều.
Lúc trước Lục Kiến Vi cực chán ghét côn trùng, nhưng từ khi nuôi Tiểu Vụ, ác cảm với côn trùng của nàng cũng không còn lớn như vậy nữa.
Đương nhiên, nàng vẫn chỉ có thể tiếp nhận Tiểu Vụ.
Bát Phương khách điếm ở Phong Châu.
Vùng đất đã từng hoang dã rực rỡ hẳn lên, chỉ là vào đông tuyết lớn bao trùm nên nhìn không rõ.
Chủ viện khách điếm thấp thoáng trong bụi cây, giữ lại dáng vẻ nguyên bản của nó, cây hoa quấn quanh viện, kéo dài một dặm, bên ngoài một dặm, ruộng cày, nhà cửa chỉnh tề tọa lạc dựa theo trận hình bát quái.
Sau khi tin tức về Cực Địa Kim Tằm truyền ra, mỗi ngày đều có người lén lút lẻn vào khách điếm, sau đó không còn đi ra nữa.
Ngày hôm nay lại có hai võ giả mạo hiểm bao tuyết cuồn cuộn đang bốc lên, thừa dịp bóng đêm, lặng yên không một tiếng động chui vào khách điếm.
Tuyết đọng phản xạ ánh sáng, chiếu sáng tiền viện khách điếm.
Một người cấp sáu, một người cấp bảy vừa mới vượt qua tường viện, một bàn tay to vô hình từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp áp sát bọn họ.
Chỉ nghe một tiếng trầm đục vang lên, quanh quẩn trong khách không người.
... Không đúng, khách điếm này không phải là không có người.
Võ Vương cấp bảy cố gắng dùng nội lực chống đỡ, đưa thay sờ sờ dưới thân, phía sau trong nháy mắt sinh ra mồ hôi lạnh, lông tơ dựng đứng.
Là người! Bên dưới hắn có người!
Vẫn còn sống!
"Tên cháu trai nào đang sờ lão tử!” Tiếng mắng chửi tức giận truyền ra từ trong tuyết đọng, giống như một cái thùng sắt nổ tung.
Võ Vương cấp bảy cũng rất có cá tính, đưa tay vỗ một cái rồi lạnh lùng cười nói: "Tổ tông ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-609.html.]
"Tổ tông của lão tử c.h.ế.t hết rồi, ngươi bò ra từ mộ phần nào?”
"Phì....” Bên trong nơi hẻo lánh phát ra tiếng cười.
"Con rùa nào đang chê cười lão tử? Không muốn sống nữa sao?” Đại hán leo ra từ bên trong tuyết đọng, đ.ấ.m một quyền lên tuyết làm văng lên vô số bùn tuyết.
Có người không biết làm sao, nói: "Bây giờ chúng ta như vậy, còn có thể sống sao?”
"Vào rồi thì ra không ra được, không có cửa cầu cứu, chỉ có thể chờ chết." Một người khác than thở nói: “Nói cái gì mà khách điếm không người, không người ở đâu? Rõ ràng là không biết có tiền bối cao thủ tọa trấn.”
"Tiền bối! Bỏ qua cho ta đi!” Lại có một người gào thét: “Ta chỉ tò mò Cực Địa Kim Tằm trông như thế nào nên mới vô ý xông vào đây, xin ngài giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho ta, ta cam đoan, sau khi rời khỏi sẽ lập tức đưa tất cả tiền tài tới đây!”
Âm thanh quanh quẩn trong khách điếm nhưng vẫn không người đáp lại như cũ.
"Ồn ào quá.” Có người trở mình bên trong đất tuyết: “Tiền bối sẽ không đồng ý với ngươi đâu, dẹp suy nghĩ này đi.”
Võ Vương cấp bảy: “...”
Hoá ra không phải khách điếm không người, mà là những người lẻn vào trong này đều bị chôn dưới tuyết đọng!
Hắn thừa dịp đám người nói chuyện phiếm, lặng lẽ vận chuyển khinh công.
"Vị huynh đài mới tới kia ơi, ta khuyên ngươi đừng ..."
"Phanh!”
Thân thể cường tráng nặng nề nện vào trong tuyết, kèm theo đó là tiếng rên rỉ.
"Ai nha, ta đã khuyên ngươi đừng có ý đồ chạy trốn rồi mà.” Người nọ vui sướng khi người gặp họa nói: "Vừa rồi đã có người nói, đã tiến vào thì không ra được, ngươi còn không tin. ”
"Làm như lúc trước ngươi tin vậy.” Có người cười nhạo.
Võ Vương cấp bảy: “???”
Vân Mộng Hạ Vũ
Có phải là những người này nghẹn điên rồi không?
"Cứ tiếp tục như vậy thì không được rồi, mười ngày nửa tháng không c.h.ế.t được, một tháng chắc chắn sẽ chết.” Có người than thở: “Các ngươi không có biện pháp gì sao?”
"Gọi trời trời không đáp, gọi đất đất chẳng hay, nào có biện pháp gì? Cho dù có người đến cứu chúng ta, vào khách điếm cũng chỉ chờ chết.”