Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 607
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:27:56
Lượt xem: 49
A Nại đứng dậy: "Ngươi giúp ta quạt một lúc, ta đi ra ngoài một chuyến.”
"A, được.”
Lục Kiến Vi ở trong phòng cho Tiểu Vụ ăn.
Trải qua mấy ngày học tập c.h.é.m giết, nó đã đột phá cấp năm, sức ăn càng ngày càng tăng, hình thể lại càng ngày càng nhỏ.
Không chỉ hình thể, độ bóng của cơ thể nó so với trước đây còn thấp hơn, diện mạo càng thêm m.ô.n.g lung, bay vào trong góc rất khó chú ý thấy.
Không bao lâu nữa, nàng sẽ có thể triệt để thành lập liên hệ với Tiểu Vụ rồi.
Nhưng vấn đề cũng theo đó mà đến.
Điều kiện cuối cùng để trở thành cổ hoàng là phải thành công săn g.i.ế.c một vị Võ Vương cấp tám hoặc là cấp tám trở lên.
Nàng đi đâu tìm cho nó một Võ Vương cấp tám đáng c.h.ế.t bây giờ?
Cửa viện bỗng nhiên bị người gõ vang.
Nàng đóng kín bình gốm, đặt nó vào hòm và đứng dậy và mở cửa.
Ôn Trứ Chi khoác áo choàng, cầm lò sưởi tay, khuôn mặt ôn nhuận như tranh vẽ lại càng làm nổi lên cảnh mùa đông ảm đạm.
"Lục chưởng quầy, ta còn có việc, ta đi trước đây.” A Nại buông tay vịn xe lăn ra, trợn mắt một cách quái đản, xoay người nhanh như chớp chạy đi.
Lục Kiến Vi không khỏi bật cười: "Lại có tin tức giang hồ gì rồi?”
"Chuyện liên quan đến nữ nhi tông chủ Tiêu Dao tông."
"Vào nói đi.”
Trong phòng được trưng bày đơn giản, ngoại trừ đồ dùng hàng ngày thì không có trang trí dư thừa nào, chỉ có duy nhất nhánh Hồng Mai đang cắm trong bình tăng mấy phần điểm xuyết.
Lục Kiến Vi dựa vào giường thấp, lười biếng nhàn nhã.
"Hách Liên Tuyết làm sao vậy?”
"Nàng bị người bao vây tấn công ở ngoài thành Ung Châu.” Ôn Trứ Chi dùng mu bàn tay thử nhiệt độ của ấm trà: “Biện Hành Chu cứu nàng trở về Võ Lâm Minh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-607.html.]
Hắn cầm ấm trà lên đổ một chén trà nóng, đưa cho Lục Kiến Vi.
Lúc này Lục Kiến Vi mới phát hiện môi mình hơi khô, vừa rồi mê muội nuôi Tiểu Vụ nên quên uống nước.
Nàng dùng trà thấm giọng một cái, nói: "Từ Thương Châu đến Ung Châu, phương hướng này... Nàng muốn tới Giang Châu?”
Vân Mộng Hạ Vũ
"Hẳn là vậy.”
"Nàng đã tìm thấy manh mối gì sao?” Lục Kiến Vi hỏi: “Từ Thương Châu đến Ung Châu, thời gian cũng không ngắn, đến bây giờ Huyền Kính Tư các ngươi mới nhận được tin tức?”
Ôn Trứ Chi rũ mắt xuống: "Lúc trước truyền tin tức vô tình bị hại, người mới tới còn chưa được thuần thục.”
"Nén bi thương.”
"Chết sống có số.”
Lục Kiến Vi quay về chủ đề chính: “Dựa vào thân phận và thể chất của Hách Liên Tuyết, khả năng nàng bị bao vây tấn công rất nhỏ, cho nên rất có thể nàng đã thật sự tra được manh mối, su đó bị hung thủ sau lưng nhìn chằm chằm.”
"Còn có một loại khả năng.”
"Manh mối mà nàng tra được là giả, bị tấn công cũng là giả.” Lục Kiến Vi mỉm cười: “Đối phương chỉ cố tình bày trận.”
Hách Liên Tuyết tìm được manh mối ở Thương Châu, đến Giang Châu thông báo nàng, nửa đường đột nhiên gặp phải phục kích, giống như càng có thể chứng minh tính chân thật của manh mối.
Nhưng đối phương che giấu sâu như vậy, manh mối thật sự sẽ dễ dàng bị tra ra như vậy sao?
Nàng có lý do để nghi ngờ, Hách Liên Tuyết chỉ là một quân cờ dùng để nhiễu loạn tầm mắt của nàng, hoặc là dẫn nàng vào cạm bẫy nào đó.
Có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều, nhưng suy nghĩ nhiều vẫn hơn là không suy nghĩ.
Nàng rũ mắt suy tư, bất giác uống xong cả chén trà.
Một bàn tay thon dài vươn tới, Lục Kiến Vi theo bản năng đặt chén trà vào lòng bàn tay đối phương, chờ nàng phản ứng lại, chén trà đã được đặt trở lại mặt bàn.
"Cực Địa Kim Tằm, manh mối cửa hàng sắt đều nhằm vào ta.” Lục Kiến Vi nhìn về phía Ôn Trứ Chi: “Có phải là ta nên tạ ơn hắn không?”
"Tạ ơn?”
Lục Kiến Vi gật đầu: "Trước mắt, tin tức Cực Địa Kim Tằm đã truyền khắp giang hồ, chắc chắn sẽ có người muốn cầu phú quý trong nguy hiểm, tiến về khách điếm Phong Châu để tìm kiếm linh vật. Đây không phải là tuyên truyền miễn phí đưa tới cửa sao?”
"Ý ngươi là lễ khai trương khách điếm?”