Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 59
Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:49:52
Lượt xem: 60
Lục Kiến Vi lặng lẽ cảm thán, nàng đến gần nhận lấy bút kẻ lông mày, nhẹ nhàng nâng cằm Ngụy Liễu, khom lưng giúp nàng ta kẻ lông mày.
Lông mày Nguỵ Liễu vốn không tồi, không có lông mọc lỏm chỏm, Lục Kiến Vi cũng đỡ sức, chỉ cần vẽ vài nét đơn giản là được.
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Ngụy Liễu có thể đếm được lông mi của đối phương. Nàng bất thình lình mở miệng: “Lục chưởng quầy, ngươi đẹp thật.”
Lục Kiến Vi là người phàm tục, đương nhiên thích nghe người khác khen, nghe vậy cười nói: “Ngươi cũng đẹp.”
“Không giống nhau.”
“Không giống chỗ nào?” Lục Kiến Vi vẽ xong nét cuối cùng.
Ngụy Liễu chống cằm nhìn Lục Kiến Vi từ trong gương.
“Chỉ là cảm giác thôi, trên người ngươi tựa hồ có một loại khí chất không tầm thường, ôn nhu hòa nhã lại tựa như một người ngoài cuộc nhìn xuống hồng trần.”
Lục Kiến Vi giật mình, không khỏi nhìn mắt nàng.
Đôi mắt nàng sáng ngời, trông giống như một thiếu nữ không rành thế sự.
Lục Kiến Vi bỗng dưng cười rộ lên.
“Ta chỉ là một chưởng quầy tầm thường mà thôi.”
Ngụy Liễu cũng cười: “Ta biết, Lục chưởng quầy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng đứng dậy đi lại gần cửa, xoay người khen: “Đầu bếp các ngươi tay nghề giỏi thật, ngửi mùi thôi cũng thấy đói.” Nói rồi nhấc váy đi xuống lầu.
Vừa đến thính đường trùng hợp chạm mặt Yến Phi Tàng ở cửa.
Yến Phi Tàng thuận tiện chào hỏi: “Lục chưởng quầy.”
Ngụy Liễu sửng sốt. Lục Kiến Vi theo sau cũng dừng chân, những người còn lại cũng dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn.
Nhận sai người? Không thể nào? Võ sư cấp sáu, giang hồ đệ nhất đao khách không đến mức nhãn lực kém như vậy chứ!
Yến Phi Tàng cảm nhận được bầu không khí đình trệ, kinh ngạc sau đó thốt lên: “Tại sao lại có đến hai Lục chưởng quầy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-59.html.]
Mọi người:???
Lục Kiến Vi nhướng mày cười dè bỉu: “Yến đại hiệp, trò đùa này của ngươi có buồn cười chúng ta cũng không ủng hộ tiền đâu.”
“Ha ha ha ha ha.” Tiết Quan Hà cười to ra tiếng: “Thì ra Yến đại hiệp cũng biết nói giỡn.”
Yến Phi Tàng giấu lời biện hộ vào trong lòng, biết mình nhận sai người thần sắc hơi mất tự nhiên.
“Hai người ăn mặc giống hệt nhau, ta chỉ đùa chút thôi, Lục chưởng quầy thứ lỗi, Ngụy cô nương thứ lỗi.”
“Không sao, mỹ nhân đều giống nhau, điều này chứng tỏ cái gì?” Lục Kiến Vi cười tủm tỉm nói: “Chứng tỏ ta và Ngụy cô nương đều đẹp.”
“Đúng đúng đúng, chưởng quầy tỷ tỷ đẹp, Ngụy cô nương cũng đẹp.” Nhạc Thù ca ngợi phụ họa.
Hắn tuổi nhỏ, lời này nói ra từ miệng hắn là phù hợp nhất, những người còn lại nếu nói thì sẽ có phần ngả ngớn tùy tiện.
Việc này cứ như thế trôi qua, một bữa cơm khách và chủ đều vui vẻ.
Lầu hai phòng ở sườn đông.
Tào Háo Tử từ trên người Lữ Hồ Điệp móc ra một loại giải dược cuối cùng, gian nan nói: “Cái này còn không được thì độc của ngươi đúng là hết cứu.”
Lữ Hồ Điệp cứng đờ nằm trên giường, bi thương chảy nước mắt. Hắn tự xưng là giang hồ đệ nhất trùng sư, độc trùng nào chưa thấy qua? Độc nào chưa từng giải?
Ai ngờ lại ở cái khách điếm hoang vu này bị phản phệ.
Lục chưởng quầy kia có thể dễ dàng giải được độc trong giếng, lại cho hắn độc không thể hóa giải, người như vậy lại không hề lưu tên trên giang hồ.
Nàng rốt cuộc là ai?
Độc của Lục Kiến Vi ba ngày sau mới mất đi hiệu lực.
Tào Háo Tử trong lòng biết nàng muốn trừng phạt Lữ Hồ Điệp, không dám cầu giải dược, chỉ có thể mặc cho Lữ Hồ Điệp nằm đó ba ngày.
Ngày thứ ba dược hiệu vừa khỏi, hai người liền mặt xám như tro rời khỏi khách điếm, tiền thế chấp cũng không lấy.
Sinh ý lãnh đạm, Lục Kiến Vi ngoại trừ tu luyện thì chính là dạy đồ đệ.
Nàng cũng không lo lắng người khác học trộm, nếu học trộm dễ như vậy người nào cũng có thể luyện thành cao thủ.
Trương bá có được chí bảo Hoành Ba Chưởng, sau khi ở Lâm Nguyệt Thôn tìm được người am hiểu trồng rau trồng hoa xong thì bắt đầu dồn hết tâm tư vào chưởng pháp.