Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 561

Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:52:05
Lượt xem: 37

Mọi người ở đây đều là từ cấp năm, cấp sáu trở lên, tu vi của Hách Liên Tuyết chỉ ở cấp năm, thế nhưng tiếng sáo lại có thể khống chế nhiều Võ giả cấp năm, cấp sáu như vậy.

Mặc dù Võ Vương cấp bảy không bị ảnh hưởng gì nhiều, nhưng cũng phải dừng lại vài giây.

Có thể thấy được thiên phú âm công võ kỹ có bao nhiêu xuất chúng.

Một Võ Vương cấp bảy giận dữ, trở tay đánh ra kiếm quang, lại bị sóng âm vô hình giữa không trung hóa giải.

Võ Vương: "?"

Chiến đấu vượt cấp cũng không thể càn quấy như thế!

Hách Liên Tuyết là nữ nhi tông chủ Tiêu Dao Tông, tâm pháp tu luyện và võ kỹ đều là đỉnh giai, lại thêm thiên phú cực kỳ xuất sắc, hóa giải một hai chiêu thức thì không là gì, nhưng nhiều hơn thì lại không được.

Nàng thả ống sáo xuống, chất giọng thanh lảnh mà linh hoạt.

"Cố Bạch Đầu là vật riêng của Mâu tộc, xin các vị hãy thu tay lại."

"Ngươi là cái thá gì?" Có người chửi ầm lên: "Là chó mà lại đi bắt chuột xen vào chuyện của người khác, cút đi!"

"Người có duyên với linh dược thì sẽ có được, ngươi bảo ta thu tay thì ta phải thu tay sao?"

"Cút nhanh lên! Nếu không đừng trách lão tử không khách...."

Triệu Thụy đ.â.m đến một kiếm: "Dám mắng Tuyết Nhi, chịu c.h.ế.t đi!"

"Ngươi có bệnh à!"

Hai người triền đấu cùng nhau.

Biện Hành Chu cũng không cam chịu tuột lại phía sau, đám người quát mắng Hách Liên Tuyết đều chạy không khỏi cây quạt của hắn.

Các đệ tử trẻ tuổi ở những tông môn còn lại cũng có người mê luyến cuồng nhiệt Hách Liên Tuyết, rối rít giơ vũ khí phóng đến những kẻ mắng chửi nàng.

Hỗn chiến lần nữa bắt đầu.

A Lặc Thư trợn mắt há hốc mồm: "Người Trung Nguyên các ngươi có phải đầu óc không được bình thường hay không?”

"Vài tên cá biệt thôi." Lục Kiến Vi nhìn về phía A Lặc Hồng: "Giáo chủ có thể nhìn ra trong cơ thể nàng có cổ trùng hay không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-561.html.]

A Lặc Hồng nhăn chặt mày, quan sát một lúc thì lắc đầu: "Ta không phát giác ra."

"Khẳng định là cổ hoàng, đêm đó Tiểu U của ta đã bị hù chết." A Lặc Thư thì hơi sợ hãi nói.

"Nếu thật sự có cổ trùng quấy phá, mọi chuyện có thể giải thích được." Lục Kiến Vi thoáng nghi ngờ: "Nhưng vì sao người hạ cổ lại muốn làm như thế?"

Để Hách Liên Tuyết trở thành đệ nhất mỹ nhân giang hồ khiến bao nhiêu đệ tử vì nàng mà điên cuồng, rốt cuộc là muốn làm gì?

Bên dưới Cố Bạch Đầu, bởi vì sự xuất hiện của Hách Liên Tuyết mà tranh đấu càng thêm kịch liệt.

Có người không biết Hách Liên Tuyết, chưa từng chịu ảnh hưởng của mỹ nhân, thừa dịp lúc đánh nhau mà đưa tay sờ lên đầu cành.

Cánh hoa trắng muốt xinh đẹp động lòng người dựng thẳng trên ngọn cây, đây chính là bảo vật vô giá.

Sắp phát tài rồi!

Lại một tiếng sáo nữa vang lên, đại não không bị khống chế rơi vào mê man, bàn tay vươn ra lại rụt trở về.

Tiếng sáo càng ngày càng dày đặc, ngày càng kịch liệt, người nghe thấy bồn chồn màng nhĩ, đầu óc phình to, cơ thể hoàn toàn không nghe theo sai khiến.

Võ Vương cấp bảy phẫn nộ liều mạng ngăn cản, kiếm mang khí thế mãnh liệt công kích sóng âm vô hình.

Phốc....

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiếm khí đ.â.m rách âm tường, không hề lưu tình đánh về phía Hách Liên Tuyết, Hách Liên Tuyết vội né tránh, tay áo xoay tròn tạo ra thành từng tầng gợn sóng.

"Ngươi dám đả thương Tuyết Nhi của ta!" Triệu Thụy nhìn thấy, không để ý đến đối phương là Võ Vương cấp bảy, cầm kiếm đ.â.m tới.

Võ Vương phẫn nộ không thôi: "Tiểu tử, không biết lượng sức!"

Triệu Thụy là thế hệ thiên tài trẻ tuổi của Kình Thiên Điện, võ công tuyệt đối không tệ.

Dưới cơn thịnh nộ, từng chiêu tràn ngập sát cơ.

Kình Thiên Điện bồi dưỡng đệ tử tinh anh không phải thứ hèn nhát, đối đầu với Võ Vương sơ kỳ cấp bảy tuyệt đối không sợ hãi.

Võ Vương: "...."

Có bệnh hả!

Đệ tử Tiêu Dao Tông vốn dĩ là đến trợ giúp Hách Liên Tuyết, đang cao hứng nhưng lại nhận ra cơ thể mình không nghe sai sử.

Âm công của Tuyết sư tỷ không phải có thể loại trừ người nhà sao?

Loading...