Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 560
Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:52:04
Lượt xem: 50
Lục Kiến Vi hoàn toàn có thể dùng uy thế Võ Vương cấp tám đè sập bọn họ, nhưng nội tình của tông môn thâm hậu, ai biết được bọn họ có trang bị kỹ năng phòng ngự đặc thù nào đó hay không, so với việc dùng cấp bậc áp chế bọn họ, chẳng bằng đợi sau khi bọn họ lấy được hy vọng thì lại đến dập tắt.
"Tiểu Khách, nhìn thấy Cố Bạch Đầu chưa?"
"Thấy rồi, nhưng rất kỳ lạ."
"Có thể phục chế không?"
"Ngươi coi ta là cái gì hả?" Tiểu Khách ngạc nhiên: "Ta làm sao biến ra hoa thật được."
Lục Kiến Vi cười tà mị nói: "Ý ta là lấy giả đổi thật, bề ngoài giống hệt Cố Bạch Đầu, còn có thể dính vào cành cây."
"Cái này cũng không phải không được, nhưng phải trả tiền."
"Bao nhiêu?"
"Một đóa hoa mười lượng bạc."
"Không thành vấn đề, phải nhanh một chút."
"Yên tâm, sẽ không chậm trễ ngươi đâu."
Cánh hoa thâm đen dần phai màu, chỉ còn lại một chút xíu trên ngọn.
Chúng nhân hô hấp ngừng lại.
Sắp rồi...
Dường như nghe thấy âm thanh hoàn toàn nở rộ của cánh hoa, trong chốc lát, tất cả cánh hoa đều biến thành trắng.
Cướp thôi!
Tất cả mọi người giống như sói đói vồ mồi, giang hai tay vươn về phía Cố Bạch Đầu, nhưng lại bởi vì ngăn cảnh đánh lén lẫn nhau nên không thể không hỗn chiến.
Thừa cơ hội hỗn loạn, một bóng dáng nhàn nhạt khó bắt lấy đã vô thức lướt qua Cố Bạch Đầu, trước khi bọn họ tiếp cận đến cành hoa thì đã bỏ hết mười đóa vào trong túi.
Không hổ là đỉnh cấp khinh công Bất Vấn Lưu Niên, lại thêm sự giúp sức của Phật Vân Thủ, chỉ trong vòng một giây, không chỉ thành công hái được Cố Bạch Đầu mà còn đính lại đủ mười cành hoa giả lên trên.
Nàng tiêu sái trở lại chỗ cũ, bên dưới, khách nhân giang hồ lại không hề phát giác ra, tiếp tục đánh đến khó phân thắng bại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-560.html.]
Cũng may là có hoa giả, nếu không cành cây trống không sẽ khiến đám người này phát hiện, nhất định sẽ hợp lực công kích người đoạt hoa, vậy thì nàng cũng không thể dễ dàng rút lui như hiện tại.
A Lặc Hồng và A Lặc Thư đều mờ mịt.
Rốt cuộc là hái được hay chưa?
Nhận lấy ánh mắt khó hiểu của hai người, Lục Kiến Vi lấy ra một chùm cánh hoa màu trắng noãn, nghiền nát thành phấn, hòa vào bên trong bình thuốc đã chuẩn bị sẵn. Cố Bạch Đầu mới hái sẽ phát huy ra dược hiệu hoàn mỹ nhất.
Nàng hài lòng khép bình lại, mượn ống tay áo để bỏ vào ba lô trong hệ thống, lại lấy phần Cố Bạch Đầu còn lại ra đưa tới trước mặt A Lặc Hồng.
"Ta đã cố ý chuẩn bị trước hoa giả của Cố Bạch Đầu để lừa bọn hắn. Ta đã lấy được thứ ta cần, còn lại là của Mâu tộc."
A Lặc Hồng sững sờ nói: "Loại chuyện này cũng chỉ có ngươi có thể làm được, đã là ngươi lấy được thì đều là của ngươi."
Nếu như Cổ Thần Tiết lần này không có Lục Kiến Vi, dựa vào cơ thể bị mệnh cổ phản phệ của nàng, chỉ sợ không ngăn được dã tâm của A Trát Mật, nói gì đến lấy được Cố Bạch Đầu?
Tất cả linh dược đều đưa cho quý nhân Thần Giáo, đây là chuyện hết sức bình thường.
Lục Kiến Vi thấy thái độ của nàng thành khẩn như vậy thì không từ chối nữa, thả Cố Bạch Đầu vào lại trong ba lô hệ thống.
Ba lô hệ thống có thể giữ tươi lâu, sau này bất kể khi nào dùng đến Cố Bạch Đầu đều có thể đảm bảo dược hiệu hoàn mỹ nhất.
Dưới gốc Cố Bạch Đầu, đám người đã đánh đến choáng váng mù mịt.
Lục Kiến Vi đang xem náo nhiệt, cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng sáo réo rắt.
.... Có hơi quen tai.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiếng sáo du dương, làn điệu uyển chuyển.
Nữ tử bạch y tung bay, đầu đội mũ dài, hai tay cầm sáo, đứng trên đỉnh cây cao.
Tiếng sáo giống như từ trên trời trút xuống, như tiếng Phạn từ viễn cổ, gột rửa tâm hồn con người.
Bọn họ ngây dại, say mê, thả vũ khí trên tay xuống.
A Lặc Thư nhíu mày: "Nàng muốn làm cái gì? Khống chế tất cả mọi người để ăn cắp Cố Bạch Đầu? Người Tiêu Dao Tông thật là tham lam!"
Hắn hận những tên đệ tử Tiêu Dao Tông đã hại c.h.ế.t Lâm Tòng Nguyệt, liên đới hận luôn tất cả người ở Tiêu Dao Tông.
Mặc kệ người Tiêu Dao Tông làm cái gì, trong mắt hắn đều là ngụy tạo, xảo trá.
Lục Kiến Vi hứng thú nhìn Hách Liên Tuyết đứng cách đó không xa.