Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 548
Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:51:46
Lượt xem: 39
A Lặc Hồng không muốn chậm trễ khách quý, nhưng A Mộc Kiều không phải là người không có ánh mắt, trừ khi gặp được chuyện cực kỳ quan trọng, nếu không sẽ không đến làm phiền, lập tức nói một câu “thất lễ”, triệu kiến A Mộc Kiều.
Vẻ mặt của A Mộc Kiều mang theo khổ sở, đến trong điện quỳ rạp xuống đất.
“A Mộc Kiều, ngươi có chuyện gì?”
“Ta muốn xin khách quý của thần giáo cứu người.” Hắn thành khẩn tha thiết nhìn về phía Lục Kiến Vi: "Lúc phản loạn vừa rồi, không ít dũng sĩ của tộc ta đều bị thương, có rất có thể sẽ trở thành phế nhân, Lục chưởng quầy đã cứu A Mộc An, y thuật hơn người, không biết có thể cứu dũng sĩ trong tộc được không?”
Hắn cũng không muốn làm phiền quý nhân dùng cơm, nhưng mạng người quan trọng.
Lục Kiến Vi: “Cứu người cũng được, ta có điều kiện.”
“Ta đã hỏi thăm qua, Lục chưởng quầy ra tay một lần, tiền khám bệnh một vạn lượng,” A Mộc Kiều cầu xin nói: "Có thể thư thả cho ta mấy ngày hay không?”
Lục Kiến Vi gật đầu: “Tiền khám bệnh có thể thư thả, nhưng mà dược liệu lúc trước ta yêu cầu, xin trong vòng ba ngày toàn bộ gom góp đưa tới.”
Cố Bạch Đầu mới vừa hái xuống có dược tính tốt nhất, nàng phải chuẩn bị đầy đủ các dược liệu khác trước, mới có thể kịp thời chế ra thuốc giải hoàn mỹ nhất.
Mộ A Thố trong vắt thánh khiết bị m.á.u nhiễm đỏ.
Vu sư của ba tộc vội đến chân không chạm đất, chẩn trị cho từng người bệnh.
Cổ Thần Giáo cũng phái ra Vu sư cứu người.
Ba tộc dùng vải bố và cây trúc dựng lều trại đơn giản, coi như làm y lư tạm thời.
Các Vu sư ở trong y lư để cứu người, các tộc dân khiêng cáng đưa bệnh nhân tới.
Tất cả mọi thứ nhìn như ngay ngắn trật tự.
Nhưng các Vu sư có thể trị liệu ngoại thương của tộc dân, lại không cách nào chữa trị cho những người bị thương nặng do nội lực.
Nhìn thấy tộc nhân sắp trở thành phế nhân hoặc c.h.ế.t đi trong đau đớn, bọn họ sôi nổi chảy nước mắt thương tiếc.
Cho đến khi tộc trưởng A Mộc Kiều của Bố Ngão tộc mời Lục Kiến Vi tới.
Lục Kiến Vi đã cứu A Mộc An, trong cảm nhận của người Bố Ngão tộc rất có uy tín, bọn họ tín tường y thuật của nàng, trên mặt tràn ngập mong đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-548.html.]
Nàng xem nhẹ ánh mắt nóng rực của mọi người, trước tiên trị liệu tộc dân nghiêm trọng nhất.
Bị thương chính là một người trẻ tuổi nhìn khoảng hai mươi, không có cơ sở võ học, bị sát thủ dùng nội lực chấn thương tạng phủ, phun ra rất nhiều máu, kinh mạch toàn thân cũng đang bị nội lực xâm nhập công kích bừa bãi.
Hắn nhìn Lục Kiến Vi, trong mắt đều là thống khổ và cầu xin.
Hắn còn trẻ tuổi như vậy, hắn không muốn chết.
“Yên tâm, ngươi sẽ không chết.”
Lục Kiến Vi ôn hòa ra tiếng, an ủi tâm lý yếu ớt của người bệnh, chợt lấy túi kim châm ra, cho dù đang bị mọi người vây xem, kỹ thuật cũng cực ổn.
Ngân châm đ.â.m vào huyệt.
Người của Bố Ngão tộc chỉ từng nghe nói phương pháp trị liệu của y sư Trung Nguyên, nhưng đây là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy.
Những ngân châm thon dài đó đ.â.m vào da thịt, không quá một lát, vẻ măt đau đớn của người bị thương dần dần biến mất.
Điều này quả thực còn thần kỳ hơn chúc phúc!
Bọn họ nhìn thấy sự ngạc nhiên và nóng bỏng trong mắt nhau.
Tộc nhân thật sự được cứu rồi!
Lục chưởng quầy đến từ Trung Nguyên này, lại lần nữa cứu Bố Ngão tộc.
Sau khi hoàn toàn thành thạo Ly Khiếu Châm Pháp, tốc độ trị liệu của Lục Kiến Vi càng nhanh.
Nhưng châm cứu vẫn là tương đương tốn sức, người bị thương của Bố Ngão tộc lại nhiều, một người tiếp một người mà cứu, trên trán nàng không ngừng chảy ra mồ hôi mỏng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ôn Trứ Chi vẫn yên tĩnh canh giữ ở bên cạnh, dùng khăn vải ướt chà lau cho nàng.
Người của hai tộc còn lại đều muốn cầu cứu, đều bị hắn chặn ở ngoài y lư.
Không phải là không thể cầu cứu, mà là không thể làm phiền nàng tập trung cứu người.
Những người bị thương nặng của tộc dân lần lượt bị cứu lên, trong lòng của người Bố Ngão tộc bốc cháy lên ngọn lửa cảm kích mà sùng kính.
Các Vu sư của Bố Ngão tộc so với bọn hắn càng thêm kích động.