Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 544
Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:51:40
Lượt xem: 54
Trong lúc hắn c.h.é.m song chùy ra, thế nhưng b.ắ.n ra mấy chục cây độc châm rất nhỏ từ trong tay áo, dự đoán phương hướng tránh né của A Lặc Hồng.
A Lặc Hồng tránh cũng không thể tránh!
Nàng cố hết sức ngăn chặn ngân châm, lại bỏ sót một cây.
Ngân châm đã đ.â.m về phía tròng mắt nàng!
“Đinh ——”
Trường đao sáng như tuyết ngăn chặn hướng đi của ngân châm, cứu A Lặc Hồng một mạng.
Lục Kiến Vi nói không quản, cũng không phải thật sự khoanh tay đứng nhìn.
Nàng chỉ là dựa vào tình hình chiến đấu để lựa chọn ra tay hay không.
A Trát Kỳ muốn g.i.ế.c nàng, nàng cũng sẽ không khách sáo với hắn.
Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, nàng quyết định cứu A Lặc Hồng rồi.
“Cảm ơn.” A Lặc Hồng nói ra tiếng Trung Nguyên tiêu chuẩn, ánh mắt ôn hòa trong chớp mắt, lại chuyển về phía A Trát Kỳ: "Ngươi mang nhiều sát thủ như vậy chính là vì chế tạo hỗn loạn, thừa dịp không ai chú ý g.i.ế.c ta, từ đó ngồi lên ngôi vị giáo chủ phải không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng và A Trát Kỳ nói vẫn là tiếng Trung Nguyên, hẳn là vì để Lục Kiến Vi và Ôn Trứ Chi nghe hiểu.
A Trát Kỳ hừ cười: “Ta biết ngươi dùng mệnh cổ, gặp phản phệ, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.”
“Mệnh cổ?” Trên mặt Lục Kiến Vi lộ vẻ ngạc nhiên.
A Lặc Hồng không để ý tới A Trát Kỳ, ngược lại hỏi Lục Kiến Vi: “Ngươi biết mệnh cổ?”
“Nghe nói Mệnh Cổ Thuật cực kỳ huyền diệu, có thể xem bói lành hay dữ, dự đoán vận mệnh, chỉ là nếu thật sự làm được, cần hao phí tâm huyết rất lớn.”
Thậm chí sẽ bởi vậy mà giảm mạnh công lực.
Ánh mắt của A Lặc Hồng ôn hòa, thanh âm khàn khàn nói: “Trách không được trẻ tuổi như vậy đã là Võ Vương cấp tám, quả nhiên không giống người thường.”
“Giáo chủ quá khen.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-544.html.]
“Không quá khen.” A Lặc Hồng cười nói: "Trước khi ngươi đến Điền Châu, ta cũng đã nghe nói về ngươi.”
Lục Kiến Vi ngạc nhiên, tin tức truyền đi nhanh như vậy sao?
“Mệnh cổ nói cho ta, thần giáo sắp có một kiếp nạn lớn, nhưng lại có một đường sinh cơ, đường sinh cơ này chỉ hướng Trung Nguyên.” A Lặc Hồng thản nhiên ngoài dự đoán: "Cho nên ta kêu người hỏi thăm chuyện mới mẻ ở Trung Nguyên, biết được có một vị ‘Thanh Thiên nữ hiệp’ chính trực ngay thẳng.”
Lục Kiến Vi: “…”
Mệnh Cổ Thuật quả nhiên huyền diệu.
“Tuy răng ta đoán trước được nguy cơ, nhưng không biết nguy cơ sẽ đến vào lúc nào ở đâu.” A Lặc Hồng than nhẹ: "Ta thử tiếp tục nhìn trộm thiên cơ, cho nên lọt vào phản phệ.”
“A Lặc Hồng!” A Trát Kỳ phát hiện chính mình lại bị làm lơ, tức giận đến dậm chân: "Nói nhảm thì để gặp Diêm Vương rồi nói!”
A Lặc Hồng thở dài một tiếng: "A Trát Kỳ, ngươi thật sự cho rằng ta không phòng bị gì sao?”
Khi nàng biết được kiếp nạn sắp đến, không thể trơ mắt nhìn tộc dân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Chỉ là chuyện vừa rồi phát sinh quá đột nhiên, bọn sát thủ đều bị khôi lỗi cổ khống chế, khống chế bọn họ vẫn là một con Cổ Hoàng, nàng cần thời gian để tìm được nơi của Cổ Hoàng.
Là Lục Kiến Vi và Ôn Trứ Chi giúp nàng tranh thủ thời gian.
Mà hiện tại, nàng đã tìm được rồi.
“Ôn công tử, có thể nhờ ngươi cởi bỏ trận pháp không?”
Ôn Trứ Chi đánh ra một tản đá, trận pháp trong nháy mắt rách nát, lộ ra bộ dáng vốn có của Mộ A Thố.
Xung quanh đài viên có rất nhiều sát thủ đều bởi vì bị điểm huyệt lúc trước cứng đờ không thể nhúc nhích, không ít tộc dân cầm vũ khí mang vẻ mặt mờ mịt.
A Lặc Hồng ấn cơ quan trên quyền trượng, trên đỉnh của quyền trượng vỡ ra một khe hở, tản ra ra vài sợi tơ cực nhỏ, uốn lượn hơn mấy chục trượng, trói chặt một người.
Mọi người không rõ nguyên do, chỉ nhìn thấy sợi tơ bó một cô nương trẻ tuổi, rơi trên đài viên.
“Là A Trát Đóa!”
“A Trát Đóa làm sao vậy? Giáo chủ đang làm gì?”
A Trát Đóa là Cổ sư có thiên phú nhất trong thế hệ trẻ của Ấp tộc, cũng là cô nương đẹp nhất trong Ấp tộc, nàng đi vào Cổ Thần Giáo, vốn nên có được tương lai cực kỳ tươi sáng.