Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 54
Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:49:45
Lượt xem: 77
Ba người Trương bá nghe tiếng chạy đến.
Lục Kiến Vi phân phó: “Miệng giếng có sâu, g.i.ế.c nó.”
Mọi người không khỏi nhìn sang miệng giếng ở hậu viện, có một con bọ màu đen nằm trên đó, xúc tu trước đầu mò mẫm khắp nơi, phần cánh trên lưng ngoe nguẩy như muốn bay.
Nó muốn chạy trốn!
Liệt Phong Chưởng xuất thế, chưởng phong đem con bọ chia năm xẻ bảy, t.h.i t.h.ể tơi tả bay xuống, c.h.ế.t đến mức không thể c.h.ế.t thêm được nữa.
Nhạc Thù cùng Tiết Quan Hà nhìn mà da đầu tê dại.
“Lữ võ sư am hiểu dùng độc trùng, giang hồ có ai không biết?” Ánh mắt Trương bá như mũi tên b.ắ.n về phía Lữ Hồ Điệp: “Ngươi thả độc trùng tới gần miệng giếng là muốn độc c.h.ế.t chúng ta sao?”
Yến Phi Tàng nghe vậy nháy mắt mặt lạnh như băng, lưỡi d.a.o càng xích lại gần hơn. Hắn xưa nay quang minh lỗi lạc, chán ghét nhất là thủ đoạn dơ bẩn này.
“Vì sao phải hạ độc bọn ta?!”
Lữ Hồ Điệp che ngực, dáng vẻ cực kỳ ủy khuất: “Ta nào dám hạ độc Yến tiền bối? Con bọ này không biết từ đâu ra, không liên quan tới bổn cô nương.”
“Vậy ngươi chạy cái gì?” Lục Kiến Vi cười khẽ: “Đừng nói với ta là ngươi đang luyện khinh công.”
Lữ Hồ Điệp: “……”
Lý do bị nàng giành mất, hắn trong cái khó ló cái khôn: “Ta ở trong phòng buồn chán muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Lục Kiến Vi lại hỏi: “Vị đồng bạn kia của ngươi đâu? Không đi chung à?”
Lữ Hồ Điệp cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, Tào Háo Tử đi theo đôi sư huynh muội kia rời khỏi khách điếm, hiện tại không có khả năng xuất hiện tại đây, hắn không cần thiết phải nói dối.
Nhưng hắn thật sự không nghĩ ra. Bé cưng của hắn cũng không nổi bật, thường xuyên im hơi lặng tiếng đẩy người ta vào chỗ chết, Yến Phi Tàng là võ sư cấp sáu cũng không phát hiện được, Lục chưởng quầy tại sao lại có thể kịp thời nhận ra?
Là hắn coi thường Bát Phương khách điếm.
“Lục chưởng quầy, bổn cô nương thật lòng không muốn hại người, ngài có thể buông ta ra trước được không? Đao Yến đại hiệp rất bén, bổn cô nương sợ hãi.” Lữ Hồ Điệp sắc mặt tái nhợt, tựa như bị dọa không nhẹ.
“Không thừa nhận?” Lục Kiến Vi nhướng mày: “Yến Phi Tàng, lột quần áo hắn xem trên người còn cất giấu bao nhiêu độc trùng.”
Yến Phi Tàng mặt lộ vẻ chần chờ.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chưởng quầy, liệu có phải hơi đồi phong bại tục rồi chăng?” Tiết Quan Hà nhỏ giọng nhắc nhở.
Đừng quên ngài đường đường là một cô nương!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-54.html.]
“Đúng đúng đúng, bổn cô nương bề ngoài xấu xí sẽ làm bẩn đôi mắt xinh đẹp của Lục chưởng quầy.” Lữ Hồ Điệp vội vàng phụ họa.
Lục Kiến Vi không d.a.o động.
“Lột cho ta! Nếu thấy sâu, toàn bộ nghiền chết.”
Yến Phi Tàng xưa nay trọng chữ tín, đã nói sẽ nghe lời nàng liền không hề do dự duỗi tay kéo vạt áo Lữ Hồ Điệp.
“Đừng! Ta nói!”
Lữ Hồ Điệp vội vàng xin tha, gấp đến độ đến tự xưng “bổn cô nương” cũng quên.
“Ta chẳng qua thấy Lục chưởng quầy có nhiều trang sức quý báu nên nhất thời lầm đường lạc lối, muốn ăn cắp một ít đổi chút tiền bạc.”
Lục Kiến Vi vẻ mặt “Ngươi cho ta là đồ ngốc sao?” nhìn hắn.
“Độc trên người đám sâu kia chỉ tạm thời làm thân thể tê mỏi, không tổn thương tính mạng.” Lữ Hồ Điệp đáng thương nói: “Ta vốn định chờ các ngươi dùng xong bữa tối, bị độc dược khống chế thì sẽ lấy trang sức rời đi.”
Yến Phi Tàng không biết nội tình Bạch Hạc sơn trang, thế nên thật sự tin lời Lữ Hồ Điệp.
“Ác tặc!” Lưỡi đao hung hăng nện vào n.g.ự.c hắn.
Lữ Hồ Điệp chịu không nổi oa một tiếng phun ra m.á.u tươi.
Hắn đáng thương ngẩng đầu: “Lục chưởng quầy, nếu ngươi không tin có thể tìm súc vật tới kiểm tra nước giếng.”
Lục Kiến Vi không cần kiểm tra, trực tiếp phân phó Tiểu Khách: “Kiểm tra nước giếng, thuận tiện xem trên người hắn có bao nhiêu tiền.”
“Độc kia đúng thật chỉ làm tê mỏi thân thể trong thời gian ngắn, hơn nữa còn bị pha loãng trong nước giếng nên hiệu quả cũng suy giảm không ít.” Tiểu Khách tận chức báo cáo: “Trên người hắn chỉ có một tấm ngân phiếu một trăm lượng, năm lượng bạc vụn cùng mười mấy đồng.”
Nói tóm lại, Lữ Hồ Điệp thật sự không có ý hại người, hắn chỉ muốn nhân cơ hội mang Trương bá và Nhạc Thù đi.
Trương bá hỏi: “Chưởng quầy, ta lập tức đi Lâm Nguyệt Thôn mua gia súc?”
“Không cần, độc này xác thật chỉ có tác dụng làm tê mỏi gân cốt.” Lục Kiến Vi trả lời.
Ánh mắt Lữ Hồ Điệp sáng lên.
“Lục chưởng quầy cũng hiểu độc?”
“Đừng nhiều lời. Mặc kệ ngươi có mục đích gì, nếu đã làm hại đến an nguy khách điếm thì không thể tha thứ.” Lục Kiến Vi chuyển hướng nhìn Yến Phi Tàng: “Ngươi cảm thấy nên xử trí như thế nào?”
Yến Phi Tàng: “Theo quy củ giang hồ, trộm thì c.h.é.m tay, tịch thu tiền tài, nếu là hạ độc hại người thì lấy độc trả độc.”
“Ý kiến hay.” Lục Kiến Vi hài lòng gật đầu.